Nữ tử nhẹ giọng giải thích: “Hài tử, chúng ta ở một thế giới khác, có lẽ vì ta sở hữu lực lượng từ Vu tộc, cũng có thể mơ thấy chuyện của con.”
“Có lẽ cũng là lần này con bị thương chảy máu, đã triệu hồi chúng ta tới.”
“Có điều vết thương đã được băng bó bôi t.h.u.ố.c rồi, hẳn là không sao nữa.”
Tô Nhược Vân trong lòng kinh ngạc, “Nương, người không phải người nhà họ Kiều sao, sao lại là người của Vu tộc?”
Kiều Nguyệt Lôi ôn hòa giải thích: “Ông ngoại con là người nhà họ Kiều, nhưng ngoại tổ mẫu con đến từ Vu tộc, sở hữu huyết mạch Vu tộc, truyền thừa đến ta đây, sau đó lại truyền đến trên người con.”
Tô Nhược Vân vẫn không hiểu, “Nương, đã là người Vu tộc, vậy hẳn phải rất lợi hại, vì sao người và cha lại mất đi khi con còn nhỏ?”
Nam tử tức Tô Tu Trí nói: “Bởi vì nương con trước kia đã từng vận dụng lực lượng của Vu tộc, cho nên sau này thân thể liền vô cùng suy yếu.”
“Hài tử, con đừng trách chúng ta, con phải sống thật tốt, chăm sóc tốt bản thân mình.”
Cha nương nàng giải thích một số chuyện, nói một số lời xong, Tô Nhược Vân liền trực tiếp rơi vào giấc ngủ say.
Đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng rực rỡ.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ rải vào trong nhà.
Tô Lan vào nhà khi thấy Tô Nhược Vân tỉnh, kích động nói: “Chủ tử, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tô Lan, Tô Nhược Vân nói: “Ta ngủ đã rất lâu rồi sao?”
“Chủ tử đã ngủ năm ngày rồi, khiến Cổ công tử sợ hãi không thôi.”
Mặc dù hiện giờ Cổ công tử đã trở thành Vương, nhưng y vẫn để những người như bọn họ gọi y theo cách cũ.
Trước kia mọi người đều gọi y là Cổ công tử.
Tô Nhược Vân kinh ngạc không thôi, “Ta ngủ năm ngày ư?”
Tô Nhược Vân liền ngồi bật dậy khỏi giường.
Nàng nhìn vết thương trên cánh tay mình, đã hoàn toàn lành lặn.
Nàng cũng nhớ tới chuyện trước khi ngủ, “Đúng rồi, Tô Mai đâu, thương thế của nàng ấy thế nào rồi?”
“Tô Mai vẫn đang tĩnh dưỡng, có điều đã tốt hơn nhiều rồi, vết thương không chảy m.á.u nữa, t.h.u.ố.c dự phòng mà chủ tử đưa cho chúng ta thật tốt, bôi t.h.u.ố.c vào m.á.u liền cầm lại, chỉ là Tô Mai có vài vết thương khá sâu, vẫn chưa hoàn toàn lành lặn.”
“Còn chủ tử thì vẫn luôn hôn mê, khiến Cổ công tử sợ hãi không thôi, không những mời tất cả ngự y đến xem, còn mời rất nhiều đại phu dân gian.”
Tô Nhược Vân nghe xong, “Vậy việc này sẽ không gây sự chú ý của các thế lực khác sao?”
Tô Nhược Vân tạm thời còn không muốn lộ ra quan hệ với Cổ Lãnh Hàn.
Nàng còn muốn mở cửa hàng trước.
Đợi khi cửa hàng đi vào quỹ đạo, nàng có thể giao cho người quản sự dưới tay trông coi cửa hàng.
Ban đầu khi mở cửa hàng, Tô Nhược Vân tự nhiên không yên tâm, phải tự mình giám sát mới được.
Lại còn một số món ăn, người dưới tay chưa chắc đã làm được.
Các đệ tử mà nàng dạy dỗ hiện giờ vẫn còn ở tửu lầu Hà Châu.
Mặc dù nói bún và nướng làm cũng dễ, không giống như nấu ăn mở tửu lầu, nhưng Tô Nhược Vân cũng muốn mở cửa hàng nghiêm túc.
Nghĩ đến việc gây dựng danh tiếng.
“Không biết, mặc dù Cổ công tử đã phong tỏa tin tức, nhưng cũng có người cố gắng dò xét trạch viện này của chúng ta, đều đã bị ám vệ giải quyết rồi.”
“Hai ngày nay thì không có ai dám đến gần trạch viện này của chúng ta nữa.”
“Có điều hàng xóm xung quanh đều không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn như bình thường, cũng có những người trước kia đã ăn đồ nướng, còn đến hỏi thăm, hỏi chủ tử khi nào mở cửa hàng ở đâu mở cửa hàng.”
“Có điều đều bị Tô Cúc cho đi rồi.”
Chủ tử bị thương, các nàng chỉ nghĩ chủ tử nhanh chóng khỏe lại, nào còn bận tâm chuyện mở cửa hàng.
Dù sao đối với các nàng mà nói, chủ tử tỉnh lại quan trọng hơn bất cứ điều gì.
“Lãnh Hàn y không sao chứ?”
Tô Lan thở dài nói: “Ai cũng có thể thấy, Cổ công tử vô cùng lo lắng cho chủ tử.”
“Khí thế và ánh mắt của Cổ công tử mấy ngày nay đều rất đáng sợ, mọi người đều không dám nói chuyện với Cổ công tử.”
“Ảnh vệ bên Cổ công tử nói, Cổ công tử ngoài việc lên triều xử lý chính sự thì đều đến canh giữ chủ tử.”
“Nếu không phải còn có chính sự phải xử lý, Cổ công tử chắc là mỗi ngày đều canh giữ bên cạnh chủ tử.”
Sự quan tâm của Cổ công tử đối với chủ tử nhà các nàng, các nàng đều nhìn thấy.
Cũng đều vì chủ tử mà vui mừng.
Vốn dĩ trước kia quận chúa và Tuyết Y chủ tử sắp xếp bọn họ đi theo bên cạnh Tô Nhược Vân chủ tử bây giờ, là không yên tâm Tô Nhược Vân chủ tử.
Cũng sợ đến lúc đó Cổ công tử sẽ khiến Tô Nhược Vân chủ tử chịu ấm ức.
May mắn thay hoàn toàn không có những điều này, Cổ công tử rất quan tâm đến chủ tử.
Hơn nữa vì chủ tử mà tiêu diệt mấy thế lực.
Và đã thành lập Giám sát vệ, hiện giờ các thế lực thế gia lớn ở Vương Kinh đều bị áp chế xuống.
Mọi người không dám coi thường vị Vương thượng trẻ tuổi này nữa.
Tô Nhược Vân đứng dậy nói: “Ta đi rửa mặt chải đầu trước đã.”
“Các ngươi cũng báo với y một tiếng, nói là ta đã tỉnh không sao rồi.”
“Vâng, chủ tử.”
Tô Nhược Vân sau khi thức dậy, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như thể lập tức khôi phục lại sức lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nương nói, nàng sở hữu huyết mạch Vu tộc, ngoài năng lực đặc biệt ra, còn có một điểm, đó là m.á.u của nàng có hiệu quả kỳ diệu.
Hơn nữa nàng ngủ là có thể khôi phục cơ thể.
Tô Nhược Vân cảm thấy rất thần kỳ.
Nhưng sau khi tỉnh lại, nghĩ đến lời cha nương nói trong giấc mơ, nàng tin rồi.
Quả nhiên nàng hồi phục rất nhanh.
Vết thương đều hoàn toàn lành lặn, không chút nào nhìn ra thương thế trước đó.
“Thật thần kỳ!”
Tô Nhược Vân vừa rửa mặt chỉnh trang xong xuôi, vừa bước ra, liền thấy Cổ Lãnh Hàn lao vút như một cơn gió xuất hiện trước mặt.
“Nhược Vân, nàng tỉnh rồi, thế nào, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Cổ Lãnh Hàn hai tay ấn vai Tô Nhược Vân, một vẻ vô cùng căng thẳng.
Tô Nhược Vân đối diện ánh mắt Cổ Lãnh Hàn, đều có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm của y đối với mình.
Tiểu chủ, chương này phía sau còn có nữa đó, mời click trang kế tiếp tiếp tục đọc, phía sau còn đặc sắc hơn!
Tô Nhược Vân đối với y lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói: “Ta thật sự không sao, chàng xem vết thương trên người ta đã hoàn toàn lành lặn rồi.”
Vừa nói, Tô Nhược Vân vừa vén tay áo, cho Cổ Lãnh Hàn xem.
Cổ Lãnh Hàn tự nhiên biết, tìm ngự y và các đại phu nổi tiếng trong dân gian đến khám cho Nhược Vân.
Ai cũng nói Nhược Vân không sao.
Nhưng nàng cứ hôn mê bất tỉnh, lòng y vẫn luôn treo ngược.
Tô Nhược Vân nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Cổ Lãnh Hàn, nhìn thấy bên trong đầy tơ máu, liền biết y mấy ngày nay nhất định không nghỉ ngơi tốt.
“Mau, chàng theo ta về phòng, chàng về phòng ngủ đi.”
“Nhược Vân, ta không sao, ta chỉ lo lắng cho nàng.”
Tô Nhược Vân giải thích: “Chàng còn nhớ trước kia ta từng nói với chàng ta có huyết mạch Vu tộc không?”
“Ta cảm thấy đúng là như vậy, hơn nữa huyết dịch Vu tộc có một năng lực đặc biệt, đó là ngủ có thể nhanh chóng khôi phục thân thể và năng lực.”
“Cho nên ta mới ngủ lâu hơn một chút…”
Tô Nhược Vân đơn giản giải thích cho Cổ Lãnh Hàn, Cổ Lãnh Hàn lúc này mới hiểu ra chuyện gì.
Lúc này mới yên tâm phần nào.
Tô Nhược Vân kéo Cổ Lãnh Hàn về phòng, để y lên giường ngủ.
Lần này Tô Nhược Vân thái độ vô cùng mạnh mẽ.
Cổ Lãnh Hàn không có cách nào, chỉ có thể nghe lời Tô Nhược Vân.
Gà Mái Leo Núi
Có lẽ cũng vì Tô Nhược Vân không sao, cảm nhận được hơi thở của nàng, Cổ Lãnh Hàn liền ngủ thiếp đi.
Hoặc có lẽ thật sự đã quá mệt mỏi, giờ này Cổ Lãnh Hàn mới có thể ngủ một giấc ngon lành.
Thấy Cổ Lãnh Hàn đã ngủ, Tô Nhược Vân nhìn dáng vẻ tiều tụy của y, trong lòng cũng rất tự trách, cũng rất xót xa cho y.
Nàng biết, Cổ Lãnh Hàn phải gánh vác toàn bộ Cổ Lâm Vương Đình là vô cùng không dễ dàng.
Trong đó y đã phải bỏ ra những gì, bỏ ra bao nhiêu, y chưa bao giờ nói.
Để không làm nàng lo lắng, mỗi lần y cũng chưa bao giờ nói chuyện triều đình.
Hơn nữa dù bận rộn cũng sẽ dành thời gian về thăm nàng, sẽ nói chuyện với nàng một số chuyện, chỉ sợ nàng không có cảm giác an toàn.
Y thậm chí còn giao cả Phượng ấn cho nàng.
Đem sản nghiệp, địa khế gì đó của y đều đưa cho nàng.
Tin tưởng nàng đến vậy.
Y đã nghĩ đến rất nhiều chuyện có thể nghĩ tới, cũng không để nàng phải bận tâm.
Nàng không ngốc, nàng đều có thể cảm nhận được.
Cho nên nàng cũng muốn làm nhiều chuyện hơn cho y.
Muốn giúp y trị vì Cổ Lâm Vương Đình bên này tốt hơn nữa.
Thật ra theo cách thông thường, cách tốt nhất và hiệu quả nhất để lôi kéo quý tộc chính là liên hôn.
Y sắp xếp một vài phi tần gì đó, những phi tần này xuất thân từ thế gia quý tộc, thế gia quý tộc sẽ tự động ủng hộ y.
Nhưng y không làm, y đã hứa chỉ có nàng một mình, nàng là Hoàng hậu, hậu cung không còn phi tần nào khác.
Cho nên một mình y muốn giành được sự ủng hộ của thế gia quý tộc là vô cùng vất vả.
Tô Nhược Vân nhìn Cổ Lãnh Hàn thật sâu một lúc.
Nhìn Cổ Lãnh Hàn ngủ mà lông mày vẫn cau lại, Tô Nhược Vân đứng dậy thắp một cây hương trợ ngủ.
Đây là loại hương nàng tự pha chế từ các loại hương liệu ở Cổ Lâm Vương Đình, có thể giúp ngủ ngon.
Có thể giúp chất lượng giấc ngủ của người ta tốt hơn.
Hương cháy một lúc sau, vầng trán Cổ Lãnh Hàn giãn ra.
Thấy y ngủ ngon rồi, Tô Nhược Vân lúc này mới ra khỏi phòng.
Nàng đi xem Tô Mai trước, không biết thương thế của Tô Mai thế nào rồi.
Cũng không biết hiện giờ Hạ Lan gia tộc ra sao, nàng nghĩ muốn hỏi thăm tình hình bên ngoài.