Bị khích lệ như vậy, La Đại Tráng ngượng ngùng gãi gãi sau gáy cười.
Hắn cũng không dám nghĩ đến việc trở nên lợi hại, hắn chỉ muốn học hỏi nhiều điều, làm việc tốt, để cả nhà đều có cơm no áo ấm.
Tô Nhược Vân như nghĩ đến điều gì, hỏi hắn: “Ngươi có biết mì gạo là gì không?”
La Đại Tráng lắc đầu, hắn căn bản không biết.
La Nhị Tráng và La Tam Tráng đang giúp lọc nước trái gạo bên cạnh cũng không biết.
Thôn trưởng và thôn trưởng phu nhân càng không biết rồi.
Chủ yếu là bọn họ chưa từng ra khỏi thôn, tự nhiên cũng không biết tin tức bên Vương Đình.
Tô Nhược Vân nhìn dáng vẻ của bọn họ, liền hiểu ra.
Mì gạo chắc hẳn giờ đây chỉ có tiếng tăm ở Cổ Lâm Vương Đình, các thành trì khác có lẽ vẫn chưa biết.
Tô Nhược Vân bình tĩnh giải thích: “Mì gạo là một loại thức ăn, sau khi chế biến xong, có thể ăn tương tự như mì sợi.”
“Tuy nhiên mì gạo có thể làm từ trái gạo, là một món ăn rất ngon.”
“Hương vị rất khác so với trái gạo thường ngày ăn.”
Nếu người khác nói những lời này, mọi người có lẽ sẽ không tin.
Nhưng Tô Nhược Vân nói những lời này, cả nhà thôn trưởng La tuy kinh ngạc, nhưng lại không tự chủ được mà tin tưởng.
Chỉ là bọn họ có chút không dám tin, trái gạo mọc khắp núi rừng không ai ăn kia thật sự có thể chế biến ra món ngon mì gạo.
Tuy không biết mì gạo là gì.
Nhưng vừa rồi Tô cô nương đã nói mì gạo ăn tương tự như mì sợi.
Nghĩ đến mì sợi, La Đại Tráng và bọn họ đều muốn chảy nước miếng rồi.
Đó là mì sợi được làm hoàn toàn từ bột mì trắng tinh chế.
Ngày thường căn bản không thể ăn được.
Chủ yếu là trong nhà chỉ có bấy nhiêu bột mì, cha nương bọn họ đều phải trộn lẫn với bột thô, bột ngô để ăn, làm sao nỡ làm mì sợi mà ăn.
Phải biết rằng ở vùng này của bọn họ, trồng lúa mì, vất vả cả năm một mẫu đất có lẽ chỉ thu được hơn trăm cân lương thực, đều phải tằn tiện mà ăn.
Đối với bọn họ mà nói, bột mì trắng là thứ vô cùng quý giá.
Nếu trái gạo mọc khắp núi rừng này có thể chế biến ra món ăn ngon đến thế, vậy thì quả thực quá khiến người ta kích động và chấn động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bọn họ ai nấy đều trợn tròn mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm.
La Lý Chính và Lý Chính phu nhân lúc này khi lọc nước trái gạo, không tự chủ được mà nhẹ tay nhẹ chân, sợ lãng phí một chút nào.
Đây là thức ăn đó!
Tô Nhược Vân cười nói: “Đợi khi làm ra, các ngươi sẽ biết mì gạo ngon đến mức nào.”
La Đại Tráng nói: “Tô tỷ tỷ, tỷ lợi hại quá, có thể lập tức giúp chúng ta tìm thấy nhiều thức ăn như vậy.”
“Nhưng món ăn ngon như vậy, nếu tỷ không nói cho chúng ta, tỷ có thể lấy để kiếm bạc.”
Tô Nhược Vân nói: “Lãnh Hàn nghĩ muốn cố gắng giúp đỡ mọi người, chàng hy vọng mọi người đều có thể ăn no.”
Gà Mái Leo Núi
Tuy nói trái gạo có thể làm thành mì gạo để ăn.
Nhưng cần rất nhiều trái gạo mới có thể làm ra một bát mì gạo.
Có loại thức ăn này, chỉ có thể nói sẽ không khiến mọi người c.h.ế.t đói, nhưng sẽ không nảy sinh ý nghĩ không làm mà hưởng của mọi người.
La Đại Tráng và những người khác nghe vậy, trong lòng dâng lên sự kính phục chân thành đối với Cổ công tử.
Bọn họ trước nay vẫn tưởng Cổ công tử lạnh lùng, nào ngờ Cổ công tử lại lợi hại đến vậy.
Tô Nhược Vân chẳng hề tiếc nuối mà chỉ dạy phương pháp chế biến mì sợi gạo cho cả nhà La Lý Chính, dĩ nhiên cũng mong rằng sau này họ có thể truyền đạt cho người dân các thôn làng lân cận.
Nói chuyện một lát sau, Tô Nhược Vân liền cùng Cổ Lãnh Hàn ra ngoài dạo chơi.
Hai người đến trang viên của Cổ Lãnh Hàn.
“Lãnh Hàn, chàng xem, ở đây có nhiều hoa hướng dương đến vậy.”
Cổ Lãnh Hàn nay đã biết hoa hướng dương có thể chế biến thành hạt dưa, vả lại qua hiệu quả buôn bán của Tô Nhược Vân mà xét, mọi người đều rất ưa thích món hạt dưa này.
Thực ra, hạt dưa vừa mới hái xuống không ngon lành gì.
Cũng là nhờ Nhược Vân từng bước thu hái, phơi khô, sao rang, tẩm ướp mà mới trở thành món hạt dưa thơm ngon đến thế.
Cổ Lãnh Hàn nói: “Vậy ta sẽ sắp xếp người đến thu hái hết.”
Tô Nhược Vân gật đầu nói: “Được, vừa hay có nhiều người đi cùng, có thể thu hái hết hạt dưa xuống.”
“Về sau nơi này vẫn có thể tiếp tục trồng hoa hướng dương.”
Vốn dĩ Cổ Lãnh Hàn chỉ nghĩ đây là một loài hoa trong rừng núi, nào ngờ lại là một loại thực phẩm.
Ước chừng cũng chỉ có Nhược Vân mới có thể phát hiện ra nhiều thực phẩm như vậy trong rừng núi.