Xuyên Thành Vợ Cũ Độc Ác Của Quyền Thần Bị Lưu Đày

Chương 728



Nói đến chuyện này, Tô Nhược Tình đều không nhịn được mà bật cười.

“Bà nội, người không biết đâu, đó là một nữ tử, rất xinh đẹp, con thật sự không thể tin nổi.”

“Bà nội, người nói xem phụ thân con có phải đã khai khiếu rồi không, cuối cùng cũng chịu tiếp xúc với nữ tử rồi.”

Tô lão phu nhân nghe Tô Nhược Tình nói như vậy, liền hoàn toàn tin lời của Lưu thị.

Trong lòng cũng an tâm rồi.

Sau khi cùng Tô Nhược Tình bàn luận một phen, biết được cô nương kia trông trẻ trung xinh đẹp, trong lòng lại có chút lo lắng.

Dù sao thì Tô Tu Dã cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi.

Mà tiểu cô nương kia trông chừng mười tám mười chín tuổi.

Cho nên nàng cũng không thể tùy tiện đưa ra ý kiến.

Dĩ nhiên, khi dùng bữa, Đổng Văn Nhân cũng nhắc đến chuyện này.

Tô lão phu nhân sững sờ, “Ngươi biết sao?”

Đổng Văn Nhân nói: “Dĩ nhiên, biểu ca mấy năm nay điển hình là không gần nữ sắc, bên cạnh y đột nhiên xuất hiện nữ tử, lại còn cùng nhau dạo phố, chưa đến nửa ngày đã đồn khắp kinh thành rồi.”

“Hiện giờ mọi người sau lưng đều đang nghị luận chuyện này.”

Gà Mái Leo Núi

Tô lão phu nhân vội vàng nói: “Văn Nhân, vậy ngươi nói xem, biểu ca của ngươi rốt cuộc là có ý gì, chàng ấy nguyện ý tiếp cận nữ tử, đã động lòng chưa?”

Tô lão phu nhân vẫn hy vọng Tô Tu Dã sớm ngày cưới vợ.

“Ngươi cũng biết Tô gia trước kia từng bị lưu đày, cho nên ta bây giờ căn bản chẳng để ý gì đến môn hộ chi kiến, chỉ cần là cô nương tốt là được.”

Trước đây Tô lão phu nhân có lẽ cũng cảm thấy môn hộ rất quan trọng.

Nhưng Tô gia đã từng bị lưu đày, từng ở trong thôn, cũng biết nhiều người trong thôn chất phác lương thiện.

Cho dù họ không đọc sách không biết chữ, nhưng lòng dạ lại rất tốt, hơn hẳn cái đám Lư gia kia nhiều.

Đổng Văn Nhân phân tích: “Tuy ta cũng không quá hiểu, nhưng ta nghĩ biểu ca đã nguyện ý dẫn nữ tử kia đi dạo phố, trong lòng chàng ấy nhất định không bài xích nàng, lại còn nguyện ý chiếu cố nàng, chứng tỏ nàng ấy trong lòng chàng ấy có gì đó khác biệt.”

“Chỉ là chàng ấy chưa nói với tất cả chúng ta, có lẽ trong lòng có điều gì đó lo ngại.”

“Dù sao thì biểu ca trước đây đã trải qua một số chuyện, chàng ấy có thể cũng đã tự đóng kín lòng mình lại.”

“Người như chàng ấy, chỉ có nữ tử chủ động mới có thể tiếp cận, nếu dựa vào chàng ấy chủ động thì không thể.”

“Bởi vì chàng ấy sợ làm tổn thương người khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đổng Văn Nhân vừa phân tích như vậy, mọi người đều đã hiểu.

Tô lão phu nhân nói: “Xem ra chúng ta vẫn là đừng can thiệp nhiều, cứ giả vờ như không biết, như vậy cũng sẽ không tạo áp lực cho chàng ấy.”

“Cũng sẽ không tạo áp lực cho cô nương kia.”

Mọi người đều nhất trí gật đầu.

Cho nên đều giả vờ như không biết.

Cho dù kinh thành nghị luận xôn xao, người Tô gia cũng không hề có chút biểu thị nào.

Đúng vậy, liên tiếp mấy ngày, kinh thành trong thầm lặng đều bắt đầu nghị luận chuyện này.

“Không phải chứ, Tô tướng quân thật sự đã khai khiếu rồi sao?”

“Phải nói là nữ tử kia thủ đoạn lợi hại, lại có thể tiếp cận Tô tướng quân.”

“Trông cũng không quen biết, không phải nữ tử nhà huân quý ở kinh thành ta, chứng tỏ thân phận bình thường, nàng ta đây là muốn bay lên cành cao hóa phượng hoàng a.”

“Thủ đoạn hay thật.”

“Nhưng nữ tử kia trông rất xinh đẹp, cảm giác Tô tướng quân rất mực sủng ái nàng, nàng mua đồ, Tô tướng quân chịu trách nhiệm trả bạc.”

“Hơn nữa còn rất kiêu căng, Tô tướng quân đối với nàng ấy có vẻ rất kiên nhẫn, lên xuống xe ngựa đều phải che chở.”

“Nữ tử này rốt cuộc là thân phận gì, nhiều nữ tử huân quý ở kinh thành vậy mà chẳng ai bằng được người này.”



Dĩ nhiên, Tô Tu Dã nghe được dư luận sau đó, có chút trầm mặc.

Điều này khiến chàng nhớ đến thời niên thiếu.

Thuở niên thiếu ấy, chàng để ý đến cách nhìn của người khác, để ý người khác nói về Dương Yên Nhiên ra sao.

Đến mức đã chọn đích nữ Lư gia có danh tiếng tưởng chừng cực tốt.

Nhưng thực chất danh tiếng bên ngoài không thể tin được, người khác nói gì căn bản cũng chẳng quan trọng.

Chỉ là chàng vẫn lo lắng cho Lam Nhược Khê.

Khi uống trà, chàng nhìn nàng nói: “Người kinh thành đang âm thầm nghị luận về ta và nàng, có một số lời chẳng mấy hay ho, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng.”

Muốn nói đưa nàng về nhà, nhưng sợ nàng buồn, cho nên Tô Tu Dã vẫn chưa nói ra, nhưng ý tứ biểu đạt đã rất rõ ràng.