Hai người nhận lấy nước, đều uống cạn một hơi, thở phào nhẹ nhõm.
"Muội định làm cái lê thu xong sẽ mang ra hiệu thuốc trong trấn thử xem có bán được không, người lớn trẻ con đều uống được, trị ho." Cố Tâm Nguyệt giải thích.
"Thứ này bán được tiền à? Vậy lát nữa ta và Tam Thanh lên núi thêm một chuyến nữa, hái hết số lê rừng còn lại về cho muội."
"Nhị ca, tam ca, hai người ngồi nghỉ một lát trước, muội nấu chút đồ cho hai người ăn, nghỉ ngơi xong rồi đi cũng không muộn." "Không cần chuẩn bị đâu, chúng ta không đói, nếu để mẫu thân biết được, lại lải nhải chúng ta nữa." Hai huynh đệ cùng lắc đầu.
"Thuận tiện thôi mà, các ngươi không ăn thì bốn người chúng ta cũng phải ăn, không thể để hai ca ca nhìn chúng ta ăn chứ." Cố Tâm Nguyệt cười nói, quay người vào bếp.
Hai huynh đệ đành ngôi xuống, không nhịn được lè lưỡi, đừng nhìn nhà muội muội bây giờ còn trống trơn, nhưng ít nhất một ngày cũng có thể ăn ba bữa cơm.
Hơn nữa, bữa nào cũng thơm ngon hơn cơm nhà họ Cố.
Bọn họ không khỏi hâm mộ Tống Dập. Nhưng nghĩ đến tình hình sức khỏe của Tống Dập và hai hài tử, bọn họ cũng thấy hợp lý.
Đã vậy, muội muội nhất quyết giữ hai người ở lại ăn cơm thì bọn họ cứ ăn thôi, cùng lắm lát nữa bọn họ lại chạy thêm vài chuyến, hái thêm lê rừng cho muội muội bán kiếm tiền.
Nhân lúc Cố Tâm Nguyệt nấu cơm, hai huynh đệ lại chuẩn bị đi kéo gỗ và tre đã chặt ở chân núi hôm qua về.
Chuẩn bị đến tối, bọn họ sẽ nhờ cha và đại ca giúp muội muội đóng một cái thùng tắm lớn hơn.
Tiện thể bọn họ cũng sẽ làm thêm mấy cái ghế đấu nhỏ, tối qua lúc bọn họ đến ăn cơm, trong nhà không có lấy một cái ghế đàng hoàng, mọi người đều tùy tiện tìm một gốc cây ngôi.
Cố Tâm Nguyệt không biết những chuyện này đã sớm được nhị ca và tam ca để mắt tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này nàng đang bận rộn nhào bột trong bếp, nhân tiện lén cho thêm men vào.
Cho đến khi bột nhào đến khi mịn không dính tay, nàng mới để sang một bên ủ.
Tiếp theo nàng lại rửa sạch rau mẫu thân mang đến tối qua, thái nhỏ, trộn với bã dầu còn lại từ tối qua.
Sau đó nàng cho thêm gừng băm, hành lá băm, nước tương, bột ngọt, hạt tiêu, muối, trộn đều.
Trưa nắng, vì có cho thêm men nên bột nhanh chóng nở ra.
Cố Tâm Nguyệt hấp một nồi trước, chờ đến khi Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh kéo gỗ xuống núi, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bao.
"Này, nhị ca, ngươi ngửi xem, muội muội lại làm món ngon gì thế này? Ta ngửi thấy giống thịt." Cố Tam Thanh ngửi thấy mùi thơm, sức lực trên tay càng lớn, vốn đã sắp không chịu nổi.
Cố Nhị Dũng một hơi khiêng hết số gỗ và tre còn lại vào sân, mới thở phào nhẹ nhõm: "Món muội muội làm đúng là thơm thật.” Cố Tâm Nguyệt nghe thấy tiếng động của hai người, bưng một chậu nước ra: "Nhị ca, tam ca, rửa tay ăn bánh bao thôi!"
Sau đó nàng lại dẫn Hoài Cẩn và Tử Du đi rửa tay.
Chờ đến khi Tống Dập âm thầm nhóm lửa cả buổi trời rửa tay xong, bánh bao đã được bưng lên bàn.
Từ khi Cố Tâm Nguyệt vào nhà này, dường như nhà cửa đã trở nên náo nhiệt hơn nhiều.
Không chỉ có người Cố gia thỉnh thoảng đến giúp đỡ.
Ngay cả hai hài tử Tử Du và Hoài Cẩn cũng trở nên hoạt bát hơn hẳn, mỗi bữa cũng ăn no nê.
Vẻ xanh xao trên khuôn mặt trước đây của chúng dường như cũng biến mất, thay vào đó là nụ cười ngọt ngào.