Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 72



Vì vậy, nàng thực sự kéo Tống Dập vào tiệm xem thật kỹ.

Cuối cùng, Cố Tâm Nguyệt đành nhịn đau mua 30 thước vải, mất 600 văn.

Lần trước về nhà, nàng chỉ mang vải cho cha và mẫu thân.

Mấy ngày nay, ba ca ca vẫn luôn giúp nàng làm việc, lần này bán cao lê thu cũng đều là nhị ca và tam ca hái từng quả, gánh xuống núi.

Đại ca trước đó lại giúp nàng sửa nhà, tưới ruộng, đóng thùng tắm.

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt định mua cho ba ca ca, còn có đại chất tử mỗi người một tấm vải. Còn đại tẩu, Cố Tâm Nguyệt có lòng muốn mua nhưng vừa nghĩ đến Tiền Thị, nàng lại thôi.

Nàng không thể tự đưa đến tận cửa để nàng ta tìm cớ gây khó dễ cho mình.

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt lại nhờ bà chủ làm hai chiếc khăn tay để tặng cho họ.

Cuối cùng nàng lại mua một đóa trâm cài tóc màu hồng nhạt, vừa hay về cài tóc cho Tử Du.

Ra khỏi tiệm vải, Cố Tâm Nguyệt lại dẫn Tống Dập đến tiệm sắt, đặt một cái chảo sắt thích hợp để rang hạt dẻ.

Trên đường về đi ngang qua Đông Thị, nàng lại mua thêm hai cân xương sườn, một cân thịt nạc ở hàng thịt.

Đến đây mấy ngày, ngoài rau dại ra, nàng hầu như không được ăn một bữa rau tử tế, vườn rau của hâu hết mọi người trong thôn đều khô héo nên phải bỏ sớm, bình thường muốn ăn, nàng chỉ có thể lên chân núi tìm rau dại khô héo.

Hiếm khi thấy có người bán rau tươi trên chợ, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được mà mua mấy củ cải, hai củ sen trắng, hai miếng đậu phụ.

Cuối cùng thấy có người bán cá từ nơi khác đến, nàng không nhịn được lại mua thêm hai con cá diếc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn 1 lượng bạc chỉ còn lại một chút. Nghĩ đến trong nhà còn hai hài tử đang chờ ăn đồ ngon, Cố Tâm Nguyệt quay đầu lại mua thêm hai cái kẹo hồ lô.

Chờ mua xong những thứ này, Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn, cái giỏ sau lưng Tống Dập đã đầy ắp.

Tống Dập cũng là lần đầu tiên thực sự đi dạo phố, càng là lần đầu tiên đi cùng Cố Tâm Nguyệt, không ngờ nàng tiêu tiền nhanh như vậy.

So sánh với tốc độ chép sách của hắn thì...

Cố Tâm Nguyệt nhanh nhạy bắt được sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Tống Dập, nàng cố gắng thanh minh cho mình: "Ngươi và hai hài tử đều quá gầy, cần phải bồi bổ thêm, hiện tại chính là lúc cần tích trữ cho mùa thu.”

Tống Dập bất đắc dĩ nở một nụ cười chua chát: "Không phải nói là mua vải cho nàng à? Cuối cùng nàng lại chẳng mua gì cả."

Cố Tâm Nguyệt gãi đầu, thì ra là vì chuyện này?

"Hai lần trước ta đã mua rất nhiều đồ dùng cho mình rồi, hiện tại cái gì cũng không thiếu, chờ tranh của ngươi bán được tiền, ta mua sau cũng không muộn."

"Được, vậy thì phải vất vả nàng mơ nhiều giấc mơ đẹp rồi." Trong giọng nói của Tống Dập mang theo cảm giác vui vẻ, dường như đang nói đùa.

"Yên tâm, giao cho ta.” Phải kể chuyện à, từ nhỏ đến lớn nàng đã đọc rất nhiều chuyện, chẳng phải là chuyện đến tay hay sao.

Chờ về nhà, nàng sẽ lập một danh sách trước.

Trên đường về, hai người lại ngồi trúng chiếc xe ngựa đã gần ngồi đầy lúc đến.

Chờ đến khi Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập lên xe, ánh mắt của mọi người không nhịn được mà bắt đầu liếc vào cái giỏ sau lưng Tống Dập.

"Chậc chậc, tiểu tử Tống Dập này thực sự mua nhiều thứ như vậy cho nha đầu Tâm Nguyệt à? Thật là thương thê tử."

"Không ngờ Cố Tâm Nguyệt này vừa khỏi bệnh đã tiêu hoang như vậy, mỗi lần đến trấn đều mua không ít đồ tốt."