Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Chương 91



Lý chưởng quây muốn nói lại thôi, hắn liếc nhìn Tần Tranh, lắp bắp mở miệng: "Tần tam thiếu gia, chuyện này có cân ta đến thôn Thanh Thủy tra xét thêm không? Dù sao thì lần trước khi phụ nhân đó đến, ta thấy cách nói năng cử chỉ của nàng đều không tâm thường, đối xử với phu quân cũng rất chu đáo, hơn nữa lúc đầu nàng mua bách hợp cũng là để cho phụ quân mình uống trị ho, người như vậy không giống như sẽ ra tay độc ác với hai hài tử."

Trong lòng Tần Tranh cũng có chút do dự nhưng vừa nghĩ đến cố nhân của mình mất chưa đầy ba năm đã có người chiếm lấy vị trí của nàng ấy, trở thành kế mẫu của hai hài tử, theo bản năng hắn liền cảm thấy ghét bỏ, càng không thể tin một người bị ép gả vào để xung hỉ sẽ cam tâm tình nguyện làm kế mẫu.

Hoặc là, hắn không muốn tin tưởng.

Hắn bèn bực bội phất tay: "Thôi, dù sao cũng là huyết mạch của nhà họ Tống, cứ để lão đại nhà họ Tống đi trông nom ở bên cạnh đi, còn phương thuốc cao lê hoa, đừng nhắc đến nữa, ta không muốn có bất kỳ liên quan nào với người nhà họ Tống hay ả đàn bà độc ác đó."

Lý chưởng quầy thấy hắn không muốn nói nhiều, bèn cầm bạc vụn, bực bội lui xuống.

Mấy hôm nay Cố Tâm Nguyệt bận đến chân không chạm đất, nào biết mình đã bị mang tiếng xấu xa.

Việc kinh doanh hạt dẻ rang đường đã đi vào quỹ đạo, ba huynh đệ nhà họ Cố cũng đã quen tay.

Hơn nữa mấy ngày nay mưa phùn liên tục, đất nứt nể trên ruộng đã lành lại, thôn dân đều tính toán cày cấy sớm, sang năm thu hoạch sớm.

Cố lão đầu thấy thôn dân đều bận rộn cày ruộng, cũng ngồi không yên, tuy rằng việc bán hạt dẻ rang đường kiếm được tiên nhưng dù sao cũng không phải là kế lâu dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trồng trọt đàng hoàng mới là bổn phận của người nông dân.

Vì vậy ông ta bàn bạc với người nhà họ Cố, cũng thấy nên để Cố Đại Sơn ở lại cùng giúp cày ruộng trồng lúa mì.

Cố Tâm Nguyệt lại không để việc gieo trồng mùa thu vào trong lòng, bởi vì trong nguyên tác, năm nay chính là thời điểm mùa đông lạnh giá mấy chục năm mới gặp.

Sau mùa đông lạnh giá, những cây lúa mì trên ruộng đều bị c.h.ế.t cóng, trực tiếp khiến cho vụ mùa hè không còn hy vọng.

Những người nông dân cả năm đều trông chờ vào việc cày cấy trên ruộng của, bị liên tiếp hạn hán, mưa bão mùa thu và bão tuyết tàn phá đến tuyệt vọng, bất đắc dĩ, bọn họ đành phải lựa chọn xa xứ đi lánh nạn.

Cho nên, vụ gieo trồng mùa thu này không có ý nghĩa gì.

Nhưng Cố Tâm Nguyệt lại không thể nói thẳng, đành phải ở lại giúp đỡ, dù sao nhà mình cũng còn ba mẫu ruộng phải cày cấy.

Ban đầu mọi người đề nghị để Hứa Thị và Trương Thị ở lại nấu cơm là được, nhưng Cố lão đầu vừa nghĩ đến đồ ăn Cố Tâm Nguyệt mang về trong vụ thu hoạch trước, liên trực tiếp thông qua để Cố Tâm Nguyệt ở lại nhà.

Việc lên trấn bán hạt dễ rang đường đương nhiên rơi vào tay Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh. Hứa Thị có chút lo lắng: "Hay là để ta đi theo các con đi? Ít nhất cũng có thể giúp các con thu tiền đồng? Hoặc làm tạp vụ cũng được."

Cố Nhị Dũng không nỡ để Hứa Thị đi theo chịu khổ, vội vàng từ chối: "Mẫu thân, đừng lo, thật ra chúng ta cũng chỉ bán nửa ngày, bây giờ chúng ta đã quen tay rồi, vốn dĩ không cần nhiều người như vậy, con và tam đệ làm chậm một chút, không thành vấn đề."