Hai tháng sau.
Trần Ánh Trừng dưỡng thương tại Xích Nhật Thành một thời gian, khi trở về Thanh Bảo Thành vừa khéo đụng trận đầu tiên của đại hội Thanh Hà năm nay.
Năm nay tuyết đầu mùa đến sớm hơn mọi năm, tuy rơi không nhiều nhưng kéo dài liên tục hai ngày. Đến sáng ngày thứ ba, lúc Trần Ánh Trừng rời giường, tuyết ngoài sân đã đọng thành một lớp dày mịn.
Nàng dời ghế nằm ra hiên nhà, nhóm bếp sưởi, ôn lại bài vở.
Sắp phải trở về thư viện, bài vở tuyệt không thể lơ là.
Nàng một lần nữa bỏ lỡ kỳ tuyển chọn năm nay. Xa Chí vốn muốn cho nàng miễn thi, trực tiếp đưa vào tư yêu bộ, nhưng Trần Ánh Trừng từ chối thẳng thừng không chút do dự.
Nàng chưa từng thích c.h.é.m chém g.i.ế.c giết. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ muốn thi vào Giám Sát Viện, như thế là đủ.
Mặt trời vừa lên, tuyết đọng trên mái dần tan chảy, nước nhỏ từ đầu hiên xuống, đan thành một màn mưa óng ánh.
Lạc Diều đang thu dọn hành lý mang từ Xích Nhật Thành về, vô tình lật ra một chiếc gối đầu, kiểu dáng bình thường, chất liệu cũng không có gì đặc biệt. Nàng nhấc lên hỏi:
“Tiểu thư, chiếc gối này là của ngài sao?”
Trần Ánh Trừng ngẩng đầu rời mắt khỏi sách: “Ừ.”
Lạc Diều nghiêng đầu, ngờ vực: “Lạ thật, khi nào mua thế? Sao nô tỳ chưa từng thấy qua?”
“Lấy từ chỗ tiểu Tước lúc nhỏ, ngươi đặt nó lên đầu giường ta đi, sau này ta dùng cái này.”
Lạc Diều “à” một tiếng, thì thầm: “Thì ra là cô gia tặng.” Rồi vội vàng đặt chiếc gối ngay ngắn lên giường Trần Ánh Trừng.
Trần Ánh Trừng quay đầu lại tiếp tục xem sách, nhưng thật ra một chữ cũng chẳng lọt nổi vào đầu.
Tuyết rơi nhiều ngày, dễ khiến người ta sinh lười. Nàng cũng suýt quên mất chiếc gối kia từng được đặt ở bên mình.
Lần này Giang Tùy Sơn không về cùng nàng.
Dù Hạ Hầu Cùng La đã đền tội, nhưng suốt bao năm qua, hắn đã âm thầm gieo rắc không ít loại dị trùng dị thảo khắp đại địa Thanh Hà, giống như thứ “Khóc Hồn Đằng” của Nam Dương Trang. Muốn thanh tẩy hết hoàn toàn, nào phải chuyện đơn giản.
Huống hồ Hạ Hầu Cùng La cũng biết, một khi nói sạch sẽ hết thì chỉ có đường chết. Vậy nên mỗi ngày chỉ chịu khai một hai nơi, thỉnh thoảng còn xen lẫn lời dối trá, khiến đệ tử học viện Xích Nhật thành bị hắn xoay như chong chóng.
Trên người hắn còn bị nhiễm cổ mẫu, càng là một nan đề.
Sau khi Hạ Hầu Cùng La bị bắt, gia tộc hắn liên tục gây rối ở Xích Nhật Thành, năm lần bảy lượt bị trấn áp cũng không chịu yên. Cứ bắt một tốp gây rối, lại có tốp khác kéo ra đường cái hô hào thị uy, khiến dân chúng chẳng có lấy một ngày yên ổn.
Nam Cung Tư Uyển
Cuối cùng, Giang Tùy Sơn quyết định lấy độc trị độc, công khai thân phận cổ mẫu và nói rõ con quái vật hôm đó chính là do Hạ Hầu Cùng La nuôi dưỡng. Hắn còn thẳng thừng tuyên bố: sẽ tận diệt cổ mẫu, tru di cả họ Hạ Hầu.
Lúc này đám người kia mới câm nín, ngược lại khắp nơi cầu thầy tìm thuốc, chỉ mong nhổ được trùng độc trên người.
Chưa yên ổn được nửa tháng, trong ngục Hạ Hầu Cùng La lại lên kế hoạch vượt ngục. Nhưng lần này, hắn không trốn xa, mà lặng lẽ mò đến phòng Dương Liễu Sinh kẻ vẫn đang dưỡng thương rồi bất ngờ đ.â.m trọng thương người nọ, còn gieo lên người lão bọ cạp độc tím.
Đám đệ tử của Dương Liễu Sinh phẫn nộ tột cùng, suýt chút nữa xông lên g.i.ế.c c.h.ế.t hắn để đòi lại công đạo cho sư phụ.
Ai ngờ ngay lúc đó, Hạ Hầu Cùng La lại giở trò tuyên bố Dương Liễu Sinh là đồng mưu, từng cùng hắn nuôi dưỡng quái vật Kiếm Các, còn chính tay thả ra con cự thú hôm ấy…
Đệ tử Dương môn không tin, cho đến khi Hoa Thiệu Anh đứng ra làm chứng, lại lấy ra bằng chứng năm xưa Dương Liễu Sinh từng cấu kết với Hạ Hầu Cùng La mưu hủy diệt Bạch gia.
Trong một khắc, hình tượng sư phụ trong lòng đệ tử hoàn toàn sụp đổ. Đến khi tỉnh lại, Dương Liễu Sinh chỉ còn lại một suy nghĩ tự kết liễu chính mình.
Hỗn loạn do Hạ Hầu Cùng La gây ra khiến Xích Nhật học viện rối như canh hẹ. Giang Tùy Sơn vừa phải ổn định lòng người, vừa truy tra từng việc ác mà Hạ Hầu từng gây nên, bận đến mức không kịp chợp mắt.
Thế nhưng, dù bận đến đâu, mỗi đêm hắn vẫn đến thăm Trần Ánh Trừng. Chỉ là đến muộn, đi sớm. Trần Ánh Trừng chỉ có thể dựa vào hơi ấm còn sót lại trên chăn gối để đoán rằng hắn từng ghé qua.
Ban đầu, nàng vốn định đợi hắn giải quyết xong mọi việc rồi cùng nhau trở về. Nhưng cuối năm gần kề, đạo tặc Thanh Bảo Thành lại bắt đầu quấy phá. Trần Nguyên Phúc phải quay về chủ trì đại cục, trong nhà không yên tâm để nàng ở lại Xích Nhật Thành một mình, nên cũng đưa nàng trở về luôn.
Nàng còn nhớ lúc rời đi, Giang Tùy Sơn níu c.h.ặ.t t.a.y áo nàng, ánh mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Chỉ nhớ lại thôi, khoé môi đã bất giác cong lên.
Hai tháng nàng an dưỡng, hắn bận rộn, hai người gần như chẳng có bao nhiêu cơ hội thân mật. Đáng tiếc biết mấy.
Chiếc gối hình chim lông mượt ấy là nàng nhất quyết đòi mang về, ban đầu Giang Tùy Sơn định giữ lại bên mình. Nhưng nàng trách hắn sao mình cứ mơ thấy hắn mãi, chi bằng đưa nàng luôn cái gối ấy đi.
Ai ngờ Giang Tùy Sơn lại lộ ra vẻ mặt khó xử, như thể trong lòng có gì giấu diếm.
Trần Ánh Trừng vốn chẳng quá để tâm đến cái gối, nhưng thái độ lúng túng của hắn khiến nàng sinh nghi. Nàng chỉ muốn xem thử, rốt cuộc tiểu tử kia mỗi đêm ôm gối mơ thấy những gì mà có thể đỏ mặt đến vậy.
Nghĩ đến đó, Trần Ánh Trừng không khỏi chờ mong màn đêm mau buông xuống.
Khi trời vừa hơi tối, nàng liền thu xếp mọi thứ, lên giường nằm sớm, ngay cả cơm tối cũng bỏ.
Quả nhiên, Giang Tùy Sơn không khiến nàng thất vọng.
Vừa mở mắt, trước mắt Trần Ánh Trừng là một mảng tối, đỉnh đầu phủ một lớp vải đỏ mờ mờ.
Nàng vén nhẹ khăn voan nhìn ra ngoài. Trong phòng hỷ đăng đỏ rực cháy sáng, phản chiếu từng chữ hỉ chói mắt lên tường. Trên người nàng là một bộ hỷ phục đỏ thẫm.
Là ngày thành thân của họ.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên, nàng vội vã phủ khăn voan lại, ngồi nghiêm chỉnh trên giường chờ đợi.
“Tiểu thư…”
Thanh âm kia khàn khàn, dường như vừa mới uống qua rượu.
Gần đây Giang Tùy Sơn thường gọi nàng là “Trừng Trừng”, rất ít khi xưng “Tiểu thư”. Không ngờ chỉ một tiếng gọi này thôi cũng khiến lòng nàng ngứa ngáy không thôi.
Nàng không nói lời nào, chỉ cúi đầu, chờ hắn đến vén khăn.
Nhưng Giang Tùy Sơn không hành động gì. Hắn chỉ đứng trước mặt nàng, đầu ngón chân co quắp, cúi lưng xuống thấp.
“Tiểu thư, hỷ yến hôm nay… nàng có vui không?”
“Có vui.”
“Kết hôn cùng ta, nàng có vui không?”
“… Vui.”
“Ta cũng rất vui. Cảm giác như đang nằm mơ vậy.” Hắn khẽ ngồi xổm xuống, ghé vào giữa hai chân nàng, giọng khàn khàn mà thỏa mãn, “Tiểu thư, từ nay về sau, ta thật sự là phu quân của nàng sao?”
“Ừ, là thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng sẽ không lấy ai khác đúng không? Cả đời chỉ thích mình ta, được chứ?”
“Chỉ thích mình chàng.”
“Ta cũng vậy. Cả đời này chỉ thích tiểu thư.” Hắn khẽ bật cười, đầu cúi thấp hơn, hai tay ôm lấy bắp chân nàng.
Ngón tay Trần Ánh Trừng khẽ động, trong lòng sốt ruột.
Tên này sao còn chưa vén khăn voan?
Nàng nhẹ nhàng thúc đầu gối, Giang Tùy Sơn vẫn không động, chỉ khẽ “hừ” một tiếng, nói nhỏ: “Tiểu thư, kỳ thật ta biết rồi.”
“Biết gì?”
Giang Tùy Sơn đáp: “Mấy vị đại nhân trong nhà… chấp thuận cho nàng gả cho ta, là vì thể chất của ta.”
Trần Ánh Trừng: “… …”
Đến tận bây giờ hắn vẫn còn rối rắm chuyện này sao?
“Ngay từ ngày đầu bước vào Trần gia, ta đã biết, ta sinh ra là vì tiểu thư.”
Giọng hắn nghe có phần u uất, khiến nàng suýt muốn an ủi vài câu.
Ai ngờ đúng lúc ấy, bên hông nàng lạnh băng khăn voan trong nháy mắt bị giật xuống, tay nàng bị đè lên đỉnh đầu.
“Cho nên ta nhất định sẽ giúp tiểu thư tu luyện thật tốt, tuyệt đối không để mọi người thất vọng.” Trong mắt hắn như bùng cháy một tia sáng mãnh liệt, khiến lòng nàng cũng như muốn bốc lửa theo.
Mộng cảnh tuy mờ ảo, nhưng cảm giác lại chân thực đến lạ, thậm chí còn khiến người ta thổn thức nhiều hơn cả hiện thực.
Trong làn ánh sáng lay động, đôi mắt kia vẫn nóng bỏng, sáng rực như thiêu đốt, cứ thế trói chặt trên người nàng không hề rời đi.
Trần Ánh Trừng vòng tay ôm lấy cổ hắn, trong cơn mê loạn vẫn cố gắng níu lấy một tia ý thức, không quên mục đích ban đầu của mình. Nàng vân vê một sợi tóc bên cổ hắn, thấp giọng cười nói:
“Giang Tùy Sơn, chàng thoát thân sạch sẽ như vậy, chẳng lẽ không muốn ta lưu lại cho chàng chút dấu vết?”
Mới vừa thành thân, mọi thứ giữa họ còn rất trúc trắc. Mỗi lần hắn muốn gần gũi đều phải dè dặt dò hỏi, muốn để lại chút dấu vết cũng phải được nàng gật đầu.
Trần Ánh Trừng rất hiếm khi chủ động hôn hắn, chủ yếu vì chẳng tìm được cơ hội thích hợp, chỉ đến lúc không chịu nổi mới để lại vài vết cào, vết cắn vụn vặt.
Giang Tùy Sơn cứ tưởng nàng không thích thân cận mình, ôm nỗi buồn suốt một thời gian dài. Sau này, cũng là Trần Ánh Trừng tự mình phát hiện ra.
Nàng cố ý đùa giỡn một câu, vốn tưởng hắn sẽ đỏ mặt gật đầu, ai ngờ hắn bỗng dưng khựng lại, ánh mắt đang rực lửa cũng đột ngột ướt nhòe bởi nước mắt.
Trần Ánh Trừng: “?”
“Giang Tùy Sơn… là ai?” Hắn quay mặt sang chỗ khác, không để nàng thấy nước mắt rơi, giọng nghẹn ngào, “Tiểu thư, người quen tên này từ bao giờ… Hắn hôm nay cũng đến dự tiệc cưới của chúng ta sao?”
Trần Ánh Trừng: “???”
Nàng giữ chặt lấy gương mặt hắn, kinh ngạc hỏi: “Chàng không biết chàng tên Giang Tùy Sơn à?”
“… Ta mới không biết người này.” Hắn cúi mắt, giọt nước long lanh tụ lại trong lòng bàn tay nàng. “Ta tên là Tiểu Tước, là tiểu thư đặt cho ta. Nàng quên rồi sao?”
Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy tổn thương, buồn bã đến mức khiến lòng người mềm nhũn:
“Tiểu thư, vừa nãy nàng còn nói, sẽ không nạp ai khác…”
“…”
Một giấc mộng hỗn loạn thật sự.
Trần Ánh Trừng vừa dỗ dành vừa lau nước mắt cho hắn, khẽ nói:
“Ta sẽ không nạp ai cả, chỉ có mình chàng thôi. Tiểu Tước là tên ta đặt cho chàng đúng, nhưng Giang Tùy Sơn cũng là tên chàng, đều là chàng cả.”
Hắn lắc đầu, tránh né tay nàng, nhỏ giọng rầu rĩ:
“Lừa người, ta chỉ có tên Tiểu Tước. Giang Tùy Sơn là cái hồ ly tinh nào nàng quen ngoài kia! Nàng vừa thành thân với ta, trong lòng đã nghĩ đến hắn!”
Tay hắn trượt xuống eo nàng, ấn nhẹ một cái, khiến chân Trần Ánh Trừng nhũn ra, khụy gối ngồi trên người hắn.
“Không phải vậy… ta nói chính là chàng, là Tiểu Tước, là một người.”
“Rõ ràng nàng nói là Giang Tùy Sơn! Hắn là ai? Tiểu thư, có phải nàng không thích ta không? Hắn đẹp hơn ta sao? Hai người quen nhau thế nào? Gặp bao lâu rồi? Hiện tại nàng thích hắn hơn ta đúng không?!”
Trần Ánh Trừng thấy tình hình càng lúc càng rối, giọng nàng mềm nhũn, giả vờ dỗi dỗi:
“Tiểu Tước, chàng như vậy ta thật khó chịu đấy… chàng nhúc nhích một cái trước đi…”
“…”
Hắn ngoan ngoãn đổi tư thế, nhưng miệng vẫn không ngừng truy hỏi như con mèo nhỏ xù lông:
“Tiểu thư, không phải nói thích nhất ta sao? Ngoài ta ra, còn ai có thể khiến nàng thoả mãn? Hắn hơn ta chỗ nào? Tiểu thư, nàng đừng nghĩ đến hắn nữa, được không?”
Trời ơi, người này trong mơ không chỉ ngang ngược mà còn lắm lời. Mơ thôi cũng có thể gây sự cãi nhau được sao?
Nàng không nhịn được bật cười,
“Yên tâm, ta thích nhất là chàng.”
“Nhưng mà… Ưm—”
Lời chưa dứt, Trần Ánh Trừng đã chủ động cúi xuống hôn, bá đạo bịt miệng hắn lại.
Nàng cứ thế hôn, cảm giác như vẫn còn có thể nếm được vị mặn của nước mắt hắn.
Nàng vừa mở miệng liền bị hắn phủ xuống, đến cơ hội nói cũng không có, khiến hơi thở của Trần Ánh Trừng cũng trở nên hỗn loạn.
Chẳng lẽ khi nằm mơ lại tự động quên mất một phần ký ức?
Hay là tiểu tử này đang giả vờ ngốc nghếch, cố ý làm nũng với nàng?
Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân nàng ẩm ướt. Trần Ánh Trừng tắm rửa thay y phục xong đang chuẩn bị ăn sáng thì nhận được một con hạc giấy truyền tin từ Giang Tùy Sơn.
Trừng Trừng, cái gối đầu đó đừng dùng nữa.
Cầu nàng đó.
Nhìn hai chữ cuối cùng, “Cầu nàng”, nàng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hắn lúc tỉnh mộng vừa xấu hổ vừa bực bội đến phát điên.
Nụ cười trên môi nàng không kìm được càng lúc càng sâu.
Thứ tốt như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?