Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện

Chương 81



Giang Tùy Sơn vừa bước về phía trước, Trần Ánh Trừng liền đưa tay chọc vào n.g.ự.c hắn. Người vừa nãy còn ngơ ngác ngẩn người, giờ đã hoàn toàn bị nàng áp chế.

 

“Tiểu thư, nàng cũng biết mà,” hắn khẽ nói. “từ nhỏ ta đã không phải người có chí lớn gì, điều duy nhất ta mong cầu… chỉ là một người mà thôi.”

 

Giọng hắn trầm thấp, mơ hồ, không nói rõ tên ai, nhưng càng mơ hồ lại càng khiến người nghe rung động.

 

Hắn nắm lấy đầu ngón tay của Trần Ánh Trừng, lòng bàn tay áp sát, giống như một que diêm bất ngờ bùng lửa trong không khí khô ráo, một ngọn lửa nhỏ từ đầu ngón tay nàng bùng lên, lan thẳng vào cơ thể, như thiêu đốt cả con tim.

 

Sự ấm áp quen thuộc ấy từ tay hắn truyền sang khiến Trần Ánh Trừng nảy sinh một cảm xúc mãnh liệt nàng chỉ muốn đan chặt mười ngón tay với hắn, rồi vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, cảm nhận nhịp tim kiên định và ấm áp kia.

 

Cơ thể Trần Ánh Trừng bắt đầu nhớ nhung hơi ấm quen thuộc từ hắn, nhớ cảm giác an tâm và dịu dàng khi được nép vào lòng nhau. Ngọn lửa âm ỉ trong lồng n.g.ự.c nàng lúc này như đang gấp gáp tìm một lối thoát.

 

Có lẽ vì ánh nến quá mờ ảo, cũng có thể vì khoảng cách giữa hai người đã quá gần, nàng bị bao trùm bởi hơi thở của Giang Tùy Sơn, không cách nào tránh khỏi sự ảnh hưởng từ hắn.

 

Trần Ánh Trừng bất giác nuốt khan, cảm nhận hơi nóng lan tràn trên gương mặt, nàng cúi đầu, từ từ rút tay ra khỏi tay hắn. “Sinh nhật của Hạ Hầu Lăng sắp tới rồi,” nàng gượng gạo tìm cớ đổi chủ đề, như kéo chính mình trở lại bờ vực lý trí.

 

“Đến lúc đó, Hạ Hầu Cùng La có mời chàng không?”

 

“…… Có lẽ.”

Giang Tùy Sơn buông tay, khẽ vung ống tay áo, kéo giãn khoảng cách với nàng. Giọng nói cũng không còn thân thiết như trước, chỉ còn sự khách sáo, xa cách.

 

“Chàng điều tra thử xem,” Trần Ánh Trừng nói, “Hạ Hầu Lăng có thể là một đầu mối quan trọng.”

 

“Ý nàng là muốn ta tiếp cận nàng ta?”

 

“Chỉ là gặp mặt một lần, không sao cả.”

 

Lời nói nghe như muốn hắn vì đại cục mà ‘hy sinh sắc đẹp’, chính vì thế Trần Ánh Trừng ngập ngừng một chút, rồi bổ sung:

“Hạ Hầu Lăng tuy là người nhà Hạ Hầu, nhưng bản thân nàng ấy vô tội.”

 

“Đúng vậy, nàng vô tội,” Giang Tùy Sơn cười nhạt, môi khẽ nhếch đầy giễu cợt, “Chỉ có ta là kẻ có tội tày trời.”

 

Trần Ánh Trừng nghẹn lời: “…… Chàng không cần nói như vậy.”

 

“Trừng Trừng,” hắn nói nhỏ, “sinh nhật của ta cũng sắp đến rồi. Ngay cả sinh nhật của một người xa lạ như Hạ Hầu Lăng nàng còn nhớ, chẳng lẽ nàng lại quên của ta sao?”

 

“Ta nhớ.” Trần Ánh Trừng đáp, “Nhưng sinh nhật chàng không phải vào mùa thu. Giang Tùy Sơn, chàng sinh vào mùa đông.”

 

“……”

 

Khi nàng nói “Ta nhớ”, ánh mắt hắn lập tức bừng sáng, còn chưa kịp vui mừng, thì lời tiếp theo của nàng như dội cho hắn một chậu nước lạnh.

 

“Mùa đông? Vậy là nàng thật sự biết thân thế của ta.”

Đó là vào cuối năm, khi tuyết lớn phủ kín đất trời, hắn bị thương và được đưa đến phủ Thành Chủ để dưỡng thương. Xa Chí từng mang cho hắn một bát mì trường thọ nhân ngày sinh nhật.

 

“Nàng và sư phụ đều biết thân thế ta, nhưng không ai chịu nói cho ta biết.”

Đôi mắt Giang Tùy Sơn dần chuyển sang đỏ thẫm.

“Ta thật sự không hiểu. Rốt cuộc là ta đã mang tội nghiệt gì, mà khiến các người có thể dứt khoát bỏ mặc ta như vậy?”

 

Bao nhiêu lần trong bóng tối, hắn tưởng tượng mình sẽ chất vấn Trần Ánh Trừng ra sao là nổi điên, là phẫn uất, là đau khổ. Nhưng đến lúc đối diện thật sự, giọng nói của hắn lại bình thản đến đáng sợ.

 

Có lẽ, hắn cũng không thực sự cần một lời giải thích. So với lý do, thứ hắn khao khát hơn… là biết phải làm gì, để Trần Ánh Trừng có thể một lần nữa mở lòng đón nhận hắn.

 

Rốt cuộc là dòng m.á.u ô uế nào đang chảy trong cơ thể hắn, khiến cả Trần Ánh Trừng và Xa Chí đều giữ kín đến vậy, và đối với hắn, tránh xa như tránh độc rắn?

 

“Lỗi không phải do chàng.” Trần Ánh Trừng cụp mắt nói, “Không ai có quyền lựa chọn xuất thân của mình cả.”

 

“Nhưng chính vì ta có xuất thân như vậy… nên nàng mới muốn rời bỏ ta.”

 

“Ta không có bỏ rơi chàng…”

Trần Ánh Trừng cũng nhận ra chính mình đang tự mâu thuẫn. Nàng vốn không giỏi ăn nói, nhưng ngày thường cũng có thể chống chế vài câu. Vậy mà lúc này, đối diện với câu hỏi trực diện của Giang Tùy Sơn, nàng lại không thể tìm ra lời nào để biện hộ cho mình.

 

Bởi vì đúng là nàng đã phụ hắn. Một cách thực sự và rõ ràng.

 

Nàng cố gắng suy nghĩ, nhưng trong đầu chỉ toàn những câu ngụy biện tầm thường của kẻ tệ bạc:

“Ta với chàng không hợp…”

“Chàng xứng đáng với người tốt hơn…”

“Ngay từ đầu, chúng ta đã sai rồi…”

 

Những lời ấy, chính nàng cũng thấy đáng xấu hổ nếu thốt ra.

 

“Phải rồi, đương nhiên là nàng ‘không có’ bỏ rơi ta.”

Giang Tùy Sơn từ trong áo lấy ra một chiếc túi gấm quen thuộc, ném mạnh xuống bàn.

“Nàng nói với ta những lời nhẫn tâm như vậy, để ta một mình rời khỏi Cực Đảo. Nhưng khi ta mở túi gấm ra, nhìn thấy những thứ bên trong… Nàng biết ta lúc đó có cảm giác gì không?”

 

Trần Ánh Trừng chỉ liếc qua, rồi dời ánh mắt đi.

“Diệt trừ yêu ma, bảo vệ đạo pháp, là trách nhiệm của mỗi người.”

 

“Ta trước đây không biết tiểu thư lại giỏi ngụy biện như vậy.”

Giang Tùy Sơn tức đến bật cười, cúi người sát lại gần nàng.

“Trừng Trừng, nàng còn yêu ta không?”

Nam Cung Tư Uyển

 

Trần Ánh Trừng lúng túng: “Ta…”

 

“Chỉ cần nàng lắc đầu, ta sẽ biến mất khỏi cuộc đời nàng.

Vĩnh viễn không xuất hiện nữa.”

Hắn lặp lại, từng chữ rắn rỏi:

“Ta sẽ rời khỏi Thanh Bảo Thành, không bao giờ để nàng gặp lại ta. Dù sau này nàng có đổi ý muốn tìm ta, cũng sẽ không bao giờ thấy ta nữa.”

 

“……”

 

“Ngày mai, chúng ta sẽ đến gặp nhạc phụ nhạc mẫu, đến gặp sư phụ, giải trừ khế ước, gỡ bỏ đèn hồn đăng. Từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp, không còn bất kỳ liên quan gì nữa. Có được không?”

 

Những lời hắn nói nghe thật quyết tuyệt, nhưng giọng điệu lại mang theo một tia dụ dỗ, câu chữ nhẹ như gió thoảng, nhưng từng từ lại rơi thẳng vào màng nhĩ nàng, khiến đầu óc nàng trống rỗng.

 

Câu “Được” đã chực chờ thốt ra khỏi cổ họng.

 

Nhưng Giang Tùy Sơn lập tức đổi sắc mặt, giọng trở nên lạnh lùng và cay nghiệt:

 

“Nếu nàng thật sự dám đồng ý… Ngày mai, ta sẽ c.h.ế.t ngay trước mặt nàng.”

 

“……”

Trần Ánh Trừng lập tức bừng tỉnh, sững sờ ngẩng đầu, không thể tin nổi:

“Chàng điên rồi sao? Nói bậy bạ gì thế?”

 

Giang Tùy Sơn bật cười:

“Nàng nghĩ ta không dám sao?”

 

Hắn tại sao lại không dám?

 

Trần Ánh Trừng từng nghe Xa Chí nói, Giang Tùy Sơn thật sự từng tự đ.â.m kiếm vào mình.

 

Dù nàng ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, đoán Xa Chí chỉ đang cố tình dùng lời đó để kích nàng, nhưng trong lòng vẫn không ngăn được cảm giác sợ hãi.

 

“Chàng đang uy h.i.ế.p ta sao?”

 

“Nếu nàng thực sự không quan tâm ta, thì tất nhiên sẽ chẳng sợ bị ta uy hiếp.”

 

Hắn cúi đầu xuống thấp hơn nữa, hơi thở của hắn gần như quấn lấy nàng. Chỉ cần Trần Ánh Trừng hơi ngẩng đầu một chút là sẽ chạm vào gương mặt hắn.

 

“Trừng Trừng, nàng còn yêu ta đúng không?”

 

Trần Ánh Trừng càng do dự, không nói gì, trong lòng Giang Tùy Sơn lại càng dâng lên một tia vui mừng, ý cười hiện rõ trên khuôn mặt. Trong mắt hắn ánh lên sự chờ mong và điên cuồng.

 

Nàng không dám gật đầu, cũng chẳng nỡ lắc đầu, gấp đến mức phát bực:

“Giang Tùy Sơn, chàng có thể đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cứ sống c.h.ế.t ra làm trò được không?!”

 

“Sao lại là chuyện nhỏ? Với ta, chuyện của tiểu thư chính là chuyện lớn nhất đời này.”

Hắn được đà lại càng tiến gần hơn, môi gần như đã chạm vào gò má Trần Ánh Trừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cái mạng này của ta là Trần gia cho, giờ trả lại cho nàng thì đã sao?”

 

Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má nàng.

“Nhưng… tiểu thư không nỡ để ta chết.”

 

Trước kia hắn không dám đến gần nàng, sợ làm nàng khó xử, sợ nàng sẽ ghét hắn.

 

Cho dù có chết, hắn cũng không muốn bị nàng ghét bỏ.

 

Nhưng bây giờ, khi tận mắt chứng kiến bên cạnh nàng đã có người khác, cái cảm giác đó… đau như bị hàng vạn mũi tên xuyên tim.

 

Nếu đã không thể sống yên, chi bằng để Trần Ánh Trừng chính miệng nói ra rằng muốn hắn chết. Ít ra, c.h.ế.t rồi cũng có thể để lại một vết khắc trong tim nàng.

 

Nhưng hắn lại quên mất một điều: tiểu thư nhà hắn là người mềm lòng nhất trên đời.

 

Nàng làm sao có thể nhẫn tâm để hắn chết?

 

Lúc chuẩn bị ngả người ra phía sau, Giang Tùy Sơn đã sẵn sàng tinh thần bị nàng tát. Một cái bạt tai, cũng xem như là phép thử cuối cùng cho lòng nàng.

 

“……”

 

Trần Ánh Trừng chống tay lên bàn, ngây người nhìn hắn. Gương mặt nàng đỏ hồng như ánh chiều tà.

 

Cái bạt tai trong dự đoán không rơi xuống, ngược lại, mắt nàng bắt đầu hoe đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt trào lên.

 

“Trừng Trừng……!”

Giang Tùy Sơn lập tức quỳ gối trước nàng, hốt hoảng vươn tay lau nước mắt rơi trên má nàng.

 

“Là ta sai rồi.”

Giọng hắn khẩn thiết, run rẩy.

 

Trần Ánh Trừng không bật khóc thành tiếng, chỉ là nấc nghẹn, bờ vai khẽ run rẩy theo từng nhịp thở.

Giang Tùy Sơn lấy khăn tay ra, nhưng không dám chạm vào nàng, chỉ lặng lẽ giơ lên gần cằm nàng.

 

Nước mắt nàng càng lúc càng nhiều, như không thể dừng lại.

Muốn mắng hắn vài câu, nhưng mở miệng ra chỉ thành tiếng khóc nghẹn ngào:

“Chàng là đồ lưu manh —— ta muốn báo quan bắt chàng!”

 

“……”

Giang Tùy Sơn ngẩn người, cúi đầu cố nén cười:

“Vậy mai ta tự mình đến đầu thú.”

 

“Ta ghét chàng!”

 

“…… Ừ.”

 

“Ta không muốn gặp lại chàng nữa!”

 

“Được.”

 

“Ta muốn tìm hôn phu khác!”

 

“Không được.”

 

“……”

Trần Ánh Trừng bỗng bật khóc to hơn, hai tay giận dữ nện lên vai hắn:

“Chàng dựa vào cái gì?!”

 

“Dựa vào ta vẫn còn là phu quân của nàng.”

Hắn nắm lấy cổ tay nàng, đưa mặt sát lại:

“Dựa vào việc nàng vẫn còn yêu ta.”

 

“Chàng thật tự mình đa tình!”

 

“Vậy thì mai chúng ta về thành, giải khế ước, hủy hồn đăng, sau đó ta ——”

 

Trần Ánh Trừng lập tức đưa tay bịt miệng hắn lại:

“Chàng còn dám nói mấy lời như thế nữa!! Chàng c.h.ế.t rồi thì Thanh Hà đại lục phải làm sao? Xích Nhật học viện phải làm sao…… Còn ta thì làm sao?”

 

“……”

 

Lúc này trên mặt hắn mới thật sự nở nụ cười chân thành. Hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, siết nàng vào lòng.

 

“Ta sẽ không chết. Ta sẽ sống thật tốt.”

 

“Vì Trừng Trừng yêu ta, Trừng Trừng không nỡ để ta chết. Vì Trừng Trừng… ta sẽ sống thật tốt.”

 

Trần Ánh Trừng khóc đến mơ hồ, lắc đầu, đem nước mắt toàn bôi lên tay áo hắn, nói:

“Chàng không thể sống vì ta. Chàng phải sống vì chính nghĩa.”

 

“Vậy thì… sống vì chính nghĩa, tiện thể vì Trừng Trừng.”

 

Hắn dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, trong mắt là vẻ dịu dàng không thể giấu nổi.

 

“Chàng còn cười!”

Trần Ánh Trừng giật lấy khăn trong tay hắn, đẩy cánh tay hắn sang bên:

“Dù rằng ta…… Nhưng ra ngoài, chúng ta vẫn là đã hòa ly rồi.”

 

“Ừ. Ở ngoài ta là chồng cũ bị bỏ, phải giữ khoảng cách với Trừng Trừng.”

 

Hắn gật đầu, không còn vẻ gì là hụt hẫng. Bây giờ quanh hắn là trùng trùng nguy cơ, Dương Liễu Sinh và Hạ Hầu gia đều đang rình rập, chỉ cần sơ sẩy sẽ khiến Trần Ánh Trừng gặp nguy hiểm.

 

“Nhưng nàng cũng không được thân cận với nam nhân khác.”

 

“Ta khi nào thân cận với ai? Chàng nói cứ như ta là người dễ thay lòng vậy!”

 

“Đặc biệt là Lãnh Thành Quang.”

Giang Tùy Sơn nghiến răng nghiến lợi, “nàng tránh xa hắn ra.”

 

“Sao chàng còn ghen với mấy chuyện năm xưa?”

 

“Nàng trước kia không thân thiết với hắn như vậy. Cũng không thầm thì nói chuyện nhỏ nhẹ.”

 

Trần Ánh Trừng nghe cứ như nàng trước đây đối xử tệ với hắn lắm. Hắn trước đây đâu có như giờ, cả ngày như vừa ăn pháo nổ.

 

“…… Dù sao, trước mặt ta không được nhắc đến nam nhân khác.”

 

“Là chàng trước nhắc hắn đấy chứ.”

 

“……”

 

Giang Tùy Sơn tựa đầu lên đùi nàng, giọng có chút yếu đuối:

“Khi ở bên ta, nàng chỉ được nghĩ đến ta.”

 

Trần Ánh Trừng lau khô nước mắt, nâng mặt hắn lên bằng hai tay:

“Chàng hỏi lại ta một lần.”

 

“Hỏi gì cơ?”

 

“Cảm giác của ta. Nhưng chỉ được hỏi một lần.”

 

“…… Trừng Trừng, mấy ngày chúng ta xa nhau, nàng có nhớ ta không?”

 

“Rất nhớ.”

 

Trần Ánh Trừng cúi đầu, mang theo những giọt nước mắt chưa khô, khẽ đặt một nụ hôn lên khóe môi hắn.

 

Những chuyện hỗn loạn rối ren đó, đi c.h.ế.t hết đi.

Ai sau này sẽ ở bên Giang Tùy Sơn đến cuối cùng, nàng không quan tâm.

Dù gì thì… hai người bọn họ đã thành thân, chính là phu thê trọn đời.