Đêm qua bận rộn vụ hỏa hoạn tới nửa đêm, ngủ một giấc dậy chân trời đã bừng rạng.
Chợt nghe thấy bên ngoài viện có người cấp báo, vị Tam hoàng tử ôm hai cô nương mỹ kiều cùng trải qua đêm xuân đã không thấy bóng dáng.
Trên bàn cơm, Thẩm Tương Nghi đưa mắt nhìn tỳ nữ có ở khắp nơi rồi tiến đến trước mặt Bùi Nhị, hạ giọng nói: “Bùi đại nhân, theo ngài thì có khi nào ngài ấy bị thái thú bắt trói đi rồi không…”
Bùi Nhị đặt chén canh trước mặt nàng: “Cô lo lắng cho Tam hoàng tử?”
Ai lo lắng cho tên Tam hoàng tử thiểu năng kia làm gì chứ, nàng là lo nếu như Tam hoàng tử có bất trắc gì Thần Tông trách tội xuống, vậy chẳng phải chính là đại họa giáng đầu.
Bùi Nhị liếc mắt nhìn biểu hiện của nàng, dùng khăn lau tay: “Ăn no chưa?”
Thẩm Tương Nghi không rõ nguyên nhân gật gật đầu, Bùi Nhị này có phải bình tĩnh quá mức rồi không, không hổ là danh là nam nhân đảm nhiệm vai phản diện.
Nhưng đến khi Thẩm Tương Nghi bước lên xe liền nhìn thấy Tam hoàng tử đang nằm thẳng cẳng trên đó, nàng mới biết được chính mình đã phán đoán sai đến vô lý.
Thẩm Tương Nghi cứng người quay đầu lại: “Bùi, Bùi đại nhân, có phải ta đã nhìn thấy thứ không nên nhìn rồi không, ngài, ngài ấy còn sống không vậy?”
“Vẫn sống, trong rượu đêm qua có bỏ thêm chút thuốc, ngủ đến sáng sẽ tỉnh.”
Bùi Nhị xốc mành che nghiêng người lên xe, đến phía đối diện nàng ngồi xuống.
“Muốn lục soát thành Thọ Châu thì cần tìm cái cớ để tránh tai mắt của người khác. Đêm qua, quân trấn thủ ở đập An Phong báo tin đã đến ngoài thành, vừa ở bên ngoài đợi lục soát chỗ tích trữ lương thực của thái thú Thọ Châu vừa điều động viện quân tới đây.”
Ồ, Bùi Nhị là muốn đi trước một bước xuống tay với Vương thái thú.
Thẩm Tương Nghi thở dài, cầu mong đừng xảy ra sự cố, nàng chỉ muốn đi theo Bùi Nhị sống mà ra khỏi Thọ Châu.
Xe ngựa một đường lảo đảo lắc lư chạy qua nội thành, dừng ở chỗ ruộng dốc ít người chú ý phía đông ngoại thành. Trước mắt là một tòa đạo quan, mép cửa son đỏ lâu ngày bị ăn mòn loang lổ đến mức không nhìn rõ chữ, có lẽ cũng bỏ hoang đã lâu.
Bùi Nhị xuống xe, vừa phất phất tay cấm binh liền tiến lên đẩy cửa ra, bên trong lại là một khung cảnh khác, trên thao trường trống trải chồng chất toàn lương thảo, lấp sau lớp vải dầu giống như những đồi núi nhỏ.
Sắc mặt Bùi Nhị ngưng trọng, nói với người đi theo bên mình: “Phóng tín hiệu.”
Thẩm Tương Nghi không khỏi tặc lưỡi.
Nhìn tướng mạo của Thái thú Thọ Châu này cũng là kiểu người thành thật, nhưng đúng là lòng dạ hiểm độc đen tới tận trong nhà.
Thọ Châu đại hạn, bá tánh đến hạt dẻ, hạt gạo để nấu cũng không có, hắn ta ngoài mặt diễn trò than thở khóc lóc nói đau lòng bá tánh, vậy mà quay đầu lại tham lấy lương thảo của triều đình cứu tế cho bá tánh. Thảm trạng hiện giờ của Thọ Châu không chỉ là thiên tai mà nguy hiểm hơn chính là nhân họa.
Trong lúc đang cân nhắc, bỗng nghe thấy âm thanh của binh khí vang động, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy cấm quân đã bị bao vây tứ phía bên trong binh lính đông nghìn nghịt, còn vị Thái thú Thọ Châu kia đang ngồi trên lưng ngựa.
“Bùi đại nhân, sao mà tìm người lại tìm tới tận nơi này rồi, là hạ quan đãi khách không chu đáo sao?”
Không giống với lúc đối chiến với thổ phỉ, trước mặt giờ là binh phủ hàng thật giá thật được huấn luyện bài bản. Bóng đao trắng xẹt qua trước mắt, trong lòng Thẩm Tương Nghi không khỏi có hơi bồn chồn, bước lại gần bên cạnh Bùi Nhị thêm vài bước.
Chỉ nghe Bùi Nhị lạnh nhạt nói: "Vương thái thú, tình hình thiên tai ở Thọ Châu nghiêm trọng, xác chết đói khắp nơi, kho lúa lương thực đâu?”
Vương Miễn cười nhạo: “Cháy rồi, kho lúa cháy, Bùi đại nhân cũng đã tận mắt nhìn thấy mà.”
“Cháy? Hơn một trăm năm mươi vạn thạch lương thực, cho dù bị đốt cháy thành tro cũng có thể trát lên chất đống thành núi.”
*1 thạch bằng 10 đấu/ 100 thưng/ 120 cân
“Lời này của Bùi đại nhân là có ý gì?”
“Mỗ sợ là đại nhân tham ô thuế ruộng, thông đồng phỉ khấu, nuôi dưỡng tư binh.”
“Nói bậy! Bùi Nhị lang, ngươi chớ có dựa vào gia thế lại ỷ thánh nhân coi trọng mà ở đây ăn nói bừa bãi!”
Bùi Nhị cao giọng nói: “Ăn nói bừa bãi? Khéo thật, vào thời điểm mỗ tiêu diệt đám thổ phỉ còn tịch thu được ít thư từ qua lại của hắn, đại nhân có muốn đọc thử không?”
Thái thú Thọ Châu nghe được lời này, biết sự tình bại lộ rồi nên cũng không thèm làm bộ làm tịch nữa: “Bùi Nhị lang, ngươi đã biết còn dám tới không sợ tìm tới cái chết à. Nếu ngươi thức thời thì ngoan ngoãn đầu hàng đi, niệm tình ta cùng với phụ thân ngươi Bùi Dịch Chi ở trong quân ngũ từng là đồng đội sẽ giữ cho ngươi toàn thây, để ngươi cùng cô nương kia của ngươi hợp táng.”
Thẩm Tương Nghi cả kinh.
Hể, sao đến hậu sự của nàng đám người này cũng an bài luôn rồi, hắn ta cũng không hỏi xem nàng có nguyện ý hợp táng cùng Bùi Nhị hay không?
“Sợ là không còn kịp rồi.”
Bùi Nhị vừa dứt lời, ngoài đạo quan có tiếng vó ngựa truyền đến. Trong nháy mắt, đầu tường dính đầy mũi tên. Chỉ thấy người dẫn đầu xoay người xuống ngựa, chạy vào trong cửa chắp tay khom người với Bùi Vấn An: “Tổng binh đập An Phong, Lý Trường Hạc đã đến cứu viện.”
“Đập An Phong?” Vương Miễn kinh hãi: “Bùi Nhị lang, sao ngươi lại điều binh, chẳng lẽ ngươi chưa đi đến thành Thọ Châu mà đã biết ta muốn làm phản?!”
Thẩm Tương Nghi nghe được lời này, cảm giác ánh mắt của Bùi Nhị như là vô tình lại cố ý nhìn nàng một cái, nàng quay đầu đi, căn nguyên nguồn cội của việc này quả thật từ nàng mà ra.
Đúng lúc này, biến cố tụ lại nảy sinh.
“Các ngươi ồn cái gì mà ồn?”
Tam hoàng tử vốn dĩ yên ổn trên xe ngựa, lảo đảo lắc lư đi vào từ một cửa khác, mà bên kia lại là chỗ tư binh của Vương Miễn tụ tập, không đợi bọn họ phản ứng lại chỉ thấy một đống người đi tới ấn Tam hoàng tử trên mặt đất, trói lại một cục.
“Bùi đại nhân, Tam hoàng tử bị, bị Vương thái thú kia trói lại rồi.”
Bùi Nhị nhìn phía trước, nhàn nhạt nói: "Ừm, bị trói.”
Không chút gợn sóng, đây là một câu trần thuật.
Vương thái thú nghiêm giọng nói: “Bùi Nhị lang, một là các ngươi lui binh nếu không ta sẽ giết hắn!”
Thẩm Tương Nghi yên lặng lặp lại lời Vương thái thú nói: “Hắn ta nói muốn giết Tam hoàng tử.”
Vẻ mặt Bùi Nhị phức tạp:
“Lỗ tai ta còn nghe được.”
Thẩm Tương Nghi quét mắt nhìn mọi người một vòng, từ những vẻ mặt giống như bị táo bón không còn lời nào để nói nàng đại khái có thể hiểu ra, phỏng chừng trong lòng mọi người đều có chút rối rắm.
Đó chính là mặc dù không biết vì sao nhưng khi nghe Tam hoàng tử bị trói, trong lòng ngược lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vương thái thú rốt cuộc nhận ra điểm không thích hợp, thái độ của nhóm người này đối với Tam hoàng tử dường như quá hờ hững. Hắn ta không ngờ tới trường hợp này, đánh ngựa quay đầu chỉ vào Tam hoàng tử nói: “Như ngươi đã thấy, đây là biểu huynh của ngươi, thần tử của thánh nhân, Tam hoàng tử hẳn là đang thất vọng, buồn lòng nhỉ?”
Tam hoàng tử bị trói chặt bĩu môi: “Đó là bởi vì lão tử vô địch, cần đồng đội cái gì.”
“Đã chết đến nơi rồi ngươi còn mạnh miệng ăn nói hàm hồ.”
Một nam tử cường tráng xông tới từ phía sau Vương thái thú, thân cao chín thước, cánh tay có cơ bắp thô to, Thẩm Tương Nghi kéo kéo Bùi Nhị: “Ai vậy?”
“Con của hắn ta và Vương phu nhân.”
Hả, sinh kiểu gì hay vậy, con trai không giống cha chút nào luôn.
Cảnh tượng trước mắt chính là sau khi Tam hoàng tử miệng tiện nói tào lào, con trai của Thái thú kia tức không chịu nổi bèn cưỡi ngựa xông lên, giơ trường kiếm trong tay đâm về phía eo của Tam hoàng tử.
Ai cũng không nghĩ tới Tam hoàng tử đang bị trói chặt lại đột nhiên có thể thoát ra khỏi dây thừng, đoạt lấy kiếm của gã, trở tay liền kéo gã xuống ngựa, trực tiếp bẻ thanh thiết kiếm gãy thành hai nửa ngay trước mặt gã!
Tư binh bốn phía của Vương thái thú đều xem đến choáng váng, Tam hoàng tử này lại như là chơi đùa thoắt cái chạy biến, binh lính xung quanh dồn dập vây tới nhưng đã quá muộn.
Trong chớp mắt y giống như ma quỷ tiến gần đến trước mặt con trai của Vương thái thú, một tiếng hét thảm phá tan không gian.
Chỉ thấy Tam hoàng tử đứng ở phía trên xe ngựa, cầm trong tay chính là đầu người máu chảy đầm đìa.
Tam hoàng tử đảo qua vẻ mặt sợ hãi của mọi người, mắt trợn trắng: “Đầu óc mấy người các ngươi có vấn đề à, đã nói với các ngươi rồi lão tử vô địch, các ngươi không gi.ết ch.ết ta được, một hai bắt ta ra tay, nghe không hiểu tiếng người hả."
Vương thái thú kéo dây cương, tức giận đến phát run, lớn tiếng quát lên: “Ngươi, ngươi... Các huynh đệ, giết cho ta! Hôm nay ta phải dùng huyết cốt của bọn chúng để tế con ta trên trời có linh thiêng!”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy tầng tầng binh lính lao lên, tổng binh Lý Trường Hạc cũng dẫn binh rút kiếm vọt lên, hai binh tương giao, cùng với tiếng hò hét là từng mũi tên nhọn gào thét vụt qua bên tai, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.
Thẩm Tương Nghi đứng ở phía sau Bùi Nhị, nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Nhưng cho dù nàng không hiểu chiến trường thành bại, từ khi Bùi Nhị biết hắn ta muốn làm phản kéo theo bá tánh Thọ Châu chôn cùng, đã ấn định Vương Miễn sẽ kết cục thảm bại.
Không quá một khắc, Vương Miễn đầu bù tóc rối bị người ấn trên mặt đất, một cánh tay bị chặt đứt, bả vai thủng thành lỗ máu, mặt đầy vết máu. Chỉ qua một ngày, cùng với người hôm qua trong yến tiệc khí phách hăng hái như hai người hoàn toàn khác biệt.
Hắn ta bị hãm dưới bùn thấy một đôi giày ủng xuất hiện, bốc lên chút tro bụi.
“Vương đại nhân, sớm đầu hàng thì cũng không cần chịu ngần này đau khổ.”
Hắn ta run rẩy nhìn lên trên, khóe miệng trào ra chút máu: “Ta hận nhất loại người như các ngươi, vừa sinh ra liền kiêu căng ngạo mạn, cao cao tại thượng.”
Bùi Nhị lạnh tanh nhìn: “Thái thú nói đùa, xuất thân của một người vốn không thể tự chọn.”
“Là, là không thể chọn... ” Hắn ta phun ra một miệng máu, nhìn chằm chằm hắn hung hăng nói: “Trước kia ta tòng quân mười ba năm, bảo vệ quốc gia, coi mệnh mỏng như tờ giấy, quân công trải đầy một trang. Năm ấy thưởng công chỉ vì xuất thân nhà nghèo mà đến cửa thành Biện Kinh cũng không thể nào vào được, ngươi biết những người trong triều đó cười ta là cái gì không? Là Hán quân không biết chữ… Là con chó chỉ biết đánh giặc!”
Bùi Nhị không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn ta như nhìn một người sắp chết.
Chỉ nghe hắn ta thều thào, trong ánh mắt có chút mê mang, nước miếng cùng máu loãng trộn thành một đống bên miệng: “Ta còn có đứa con trai… Nó giống ta, so ra cũng tốt hơn… Năm ấy ta bị điều đi phía tây tòng quân, vợ ta ra ngoài kiếm sống, sống sờ sờ mà đói chết trong nhà… Trời nóng, thân thể đều thối rữa… ”
Bùi Nhị nghe đến đây, nhìn hắn khinh miệt nói: “Ngươi chỉ nhớ kỹ người khác nợ ngươi, lại không nhớ rằng ngươi nợ người khác.”
“Nợ? Đạo ở đời vốn chính là cá lớn nuốt cá bé... "
Người trên mặt đất đột nhiên cười, hai mắt trợn lên, giãy giụa dùng một bàn tay muốn ngồi dậy, giọng nói nghẹn ngào:
“Bùi Nhị lang! Binh vô thường thế, hôm nay bại, ta nhận!”
Hắn ta vừa nói vừa há miệng thở hổn hển, hung tợn nhìn chằm chằm hắn:
“Nhưng Bùi Nhị lang ngươi là nhân vật như thế nào? Cho dù ngươi tiếp tục bán mạng thì nói đến cùng ngươi cũng chỉ là con chó săn của triều đình! Cái gì bảo vệ quốc gia, thái bình thịnh thế, đều là giả! Thánh nhân nghĩ về ngươi như thế nào? Thái Tử lại đối đãi với ngươi như thế nào? Một ngày nào đó ngươi sẽ giống như ta! Trở thành một kẻ bị thế gian châm chọc mắng nhiếc, là tội nhân thiên cổ!”
Thẩm Tương Nghi cả kinh, không nghĩ tới thái thú Thọ Châu này trước khi chết lại có thể nói trúng chuyện sau này.
Sau này Bùi Nhị chẳng phải là bị người mắng là quyền thần tai họa đó sao.
Mắng hắn còn ác hơn mắng Vương Miễn mưu phản này nhiều.
Nàng trộm liếc về phía hắn.
Bùi Nhị đối mặt với khiêu khích của Vương Miễn, mặt không biểu tình như cũ, hắn chỉ chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Vương thái thú, ở trong mắt Bùi mỗ Côn Bằng với con kiến cũng thế thôi. Bùi mỗ hôm nay không phải vì chính mình, không phải vì thế quân tẫn sự, mà là vì hàng vạn bá tánh Thọ Châu. Nói đến cùng ngươi và ta vẫn không phải người đồng đạo.”
Một tiếng hét thảm vang lên.
Thẩm Tương Nghi lui về phía sau một bước.
Vương Miễn bị cắt yết hầu, máu chảy không ngừng đã hấp hối kiệt sức.
Bùi Nhị nhìn chằm chằm Vương Miễn tuyệt vọng hai mắt vô thần, tiến đến bên tai hắn ta, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được chậm rãi nói:
“Còn có điều này, Vương đại nhân, ngươi nói ta là con chó săn của triều đình, ngươi sai rồi.”
“Bùi mỗ là một con sói, trước kia là vậy, hiện tại cũng là vậy.”