Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 31: Ngươi nên gọi ta là nhị thẩm



Mưa ngớt dần, bóng tối bao phủ cả đêm dần rút đi nơi chân trời, cuối cùng những tia sáng lờ mờ cũng từ từ hiện ra.

Những thôn dân gây chuyện bị binh lính bắt giữ, người nhà của bọn họ đang khóc lóc van xin tỉ tê, còn có không ít người bị thương đang chờ được chữa trị.

Trong khung cảnh huyên náo, Bùi Vấn An nhìn thấy Thẩm Tương Nghi đang ngồi ngây trong góc, sắc mặt tái nhợt giống như người mất hồn.

Hắn xuyên qua đám người, cúi người xuống rồi dùng một tay ôm ngang nàng vào lòng. Ngay sau đó đặt nàng lên ngựa, bản thân cũng xoay người phóng lên ngựa, lại dùng tay ôm thật chặt lấy eo nàng.

Thẩm Tương Nghi tựa như lúc này mới khôi phục tinh thần, nàng nhìn cơn lũ càn quét dưới núi và cả những thi thể bị cuốn đi, dựa vào lồng ng.ực hắn, thân thể lạnh như băng được thân nhiệt của người phía sau làm ấm dần lên.

Trong khoảnh khắc đó nàng sợ mình chỉ là đang nằm mơ, nhẹ nhàng cất tiếng gọi: "Bùi Vấn An?"

Lực tay của người sau lưng lớn hơn, kéo hai người dán sát lại gần nhau: "Là ta."

***

Bùi Hành ngồi trong xe ngựa cảm thấy không được tự nhiên, trộm nhìn người mặt u mày ê phía đối diện.

Từ lúc Thẩm Tương Nghi được thúc phụ hắn ta cứu về vẫn luôn là cái dáng vẻ nửa sống nửa chết này.

"Đang đi đâu đây?"

"Chúng ta sẽ vào thành từ thành Đông."

"Thành Đông?" Thẩm Tương Nghi nghĩ tới mấy lời cuối cùng của Oanh nhi: "Gần đó có phải có một nơi gọi là thôn Đông không?"

"Hình như có đó, sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn đến đó à."

"Ta được người khác nhờ vả, phải đi một chuyến."

Xe đến thôn Đông, trong cơn mưa lớn cả thôn đã bị ngập trong biển nước, người người đem theo hành lý di chuyển đi nơi khác lánh nạn, nàng kéo tay một người trong số đó hỏi: "Lão bá, được biết trong thôn này ở ngõ Cối Đá có một hộ gia đình có cô con gái tên là Oanh nhi phải không?"

Nói rồi Thẩm Tương Nghi còn bổ sung thêm một câu: "Cô ấy còn có một đệ đệ, tuổi tác không lớn lắm."

"Không biết, không biết." Lão bá phất phất tay: "Cả thôn bị ngập, người cũng chạy sạch rồi, ai mà còn nhớ được Oanh nhi Tước nhi gì chứ..."

Thẩm Tương Nghi đứng trên sườn núi cao ở cửa thôn, trong cơn mưa xối xả, thế nước ngày càng hung hãn, đồng ruộng bị nước nhấn chìm, cơn lũ tàn sát bừa bãi rồi không ngừng đổ ra con sông sớm đã cuộn trào mãnh liệt.

Mẹ của Oanh nhi và đệ đệ của nàng ấy, xem ra không tìm được rồi.

Lòng nàng trầm xuống.

Lên xe, mặc dù Bùi Hành không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn tâm trạng nàng sa sút bèn nhắc nhở: "Thật phiền phức, ngươi tìm như này khẳng định là không tìm được. Đợi qua mấy hôm nữa mưa ngừng, ta cho thủ hạ dưới trướng đi khắp nơi hỏi thăm cho. Chỉ cần người ngươi muốn tìm không rời khỏi Giang Châu thì nhất định có thể tìm được, ngươi đừng quên đây là Giang Châu, ta là Bùi Hành."

Thẩm Tương Nghi thở dài, cũng chỉ có thể làm theo cách của Bùi Hành, nàng miễn cưỡng nhếch miệng cười: "Thật không ngờ, Bùi thiếu gia còn có chỗ lợi hại như vậy, đa tạ."

Bùi Hành nghe thấy nàng nói cảm tạ, trái lại có chút không được tự nhiên: "Ngươi nói năng cho hẳn hoi, thế này không giống ngươi tí nào. Còn nữa… không phải chỉ là chết vài người thôi sao, ở đây ăn năn hối hận cái gì, có công phu này không bằng nghĩ xem ngày sau phải làm thế nào đi, cần gì phải nhớ mãi không quên những chuyện không vui rồi làm ra cái bộ mặt đau khổ như vậy."

Thẩm Tương Nghi sửng sốt nhìn Bùi Hành một chút, những lời này của Bùi Hành tuy khó nghe nhưng lí lẽ không sai, những chuyện đã qua có suy nghĩ mãi cũng chẳng thay đổi được gì, chuyện của tương lai cũng không cách nào dự đoán trước được, chỉ có hiện tại.

Không ngờ hôm nay nàng còn được Bùi Hành an ủi.

"Đúng vậy, ngày tháng còn dài, không cần phải tự mình trách mình như vậy."

Không ngờ nàng không những không giận hắn ta mà còn nghe lọt tai, Bùi Hành có chút không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ngươi biết là tốt rồi, thúc phụ ta hai đêm nay không chợp mắt chạy đi cứu ngươi, đừng để uổng phí tâm tư của người."

"Hai đêm?"

Thẩm Tương Nghi có hơi sửng sốt, nàng không ngờ rằng Bùi Nhị đã tìm nàng lâu như vậy, vậy mà một chữ hắn cũng không nhắc đến.

"Đúng vậy, nghe tin ngươi gặp nạn thúc phụ ta lập tức giao phó chuyện hậu sự cho Hồ tiên sinh, sau đó mạo hiểm mưa to gió lớn lên núi cứu ngươi, ngươi thì hay rồi, mặt ủ mày ê, nhìn xúi quẩy không chịu nổi."

Thẩm Tương Nghi rũ mắt, nghĩ lại lúc Bùi Nhị tìm thấy nàng, một lời không nói tung người xuống ngựa, ôm nàng lên.

Khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy thế gian này nếu như có thần linh thì chắc chắn dáng vẻ sẽ giống như Bùi Nhị vậy đó.

Nghĩ tới đây, tiếng tim đập bịch bịch ngày càng vang dội.

Thật là, đoạn thời gian này nàng vì Bùi Nhị mà suy nghĩ không yên, giống như mắc bệnh vậy, cứ nhớ nhung người ta suốt.

Lần này thì hay rồi, bệnh càng nặng hơn, giờ chỉ cần nhắc đến tên hắn cũng khiến lòng nàng rối bời.

Thẩm Tương Nghi vội vàng đổi chủ đề: "Ồ, ta cả ngày nay sống dở chết dở, xem ra Bùi thiếu gia cũng biết mặt mày cau có là khó coi, ta thấy ngươi cả ngày mặt cứ dài như cái bơm cũng không biết là sao ta."

"Ngươi...!"

Lời còn chưa nói ra, màn xe đã bị vén lên, xen lẫn với gió lạnh, một bóng dáng cao gầy mặc y phục đen đi vào.

Hắn cởi áo mưa dính đầy bùn đất ra, tháo nón, mặt đầy sương lạnh xen lẫn mệt mỏi.

Bùi Hành thu lại vẻ mặt vừa rồi, ánh mắt hơi đảo qua đảo lại giữa hai người: "Thúc phụ nghỉ ngơi đi, Bùi Hành xin cáo lui."

Trong xe chỉ còn lại hai người, Bùi Vấn An ngồi bên cạnh nàng, một thân khí lạnh giống như một tảng băng.

"Đỡ hơn chút nào chưa?"

"Đỡ hơn một chút rồi, ban nãy Bùi Hành cũng đã an ủi ta mấy câu."

"Cô có chắc là nó an ủi cô không? Sao ta lại thấy nó sầm mặt chạy ra ngoài rồi."

Thẩm Tương Nghi suy tư một chút, nghiêm túc nói: "Đó là bởi vì hắn quá yếu đuối."

Bùi Nhị liếc nhìn nàng một cái: "Ta nghe Trương bá nói cô có thể đi, sao lại không đi ngay mà còn quay về."

Nghe thấy lời của Trương bá, Thẩm Tương Nghi dường như lại bị kéo trở lại hai ngày trước, mở miệng định nói nhưng cuối cùng lại chỉ cúi thấp đầu nói thật nhỏ: "Ta vốn nghĩ chỉ cần giữ mạng cho mình là được rồi nhưng đi được nửa đường rồi trong lòng quả thực không thể làm như vậy được thế là bèn quay lại. Ta cảm thấy có thể cứu được người nào thì hay người đó, kết quả phát hiện ta đã đánh giá cao chính mình rồi..."

Dường như những người không thể tiếp tục sống vẫn đang quanh quẩn trước mắt nàng, những người ở lại trang viên không đi, Oanh nhi, thôn dân...

Ánh mắt nàng ảm đạm, lẩm bẩm: "Bùi đại nhân, có khi nào ngài muốn bảo vệ ai đó nhưng lại bất lực không làm được gì chưa?"

Bùi Vấn An nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Có, rất nhiều."

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, mặc dù trên mặt hắn không có biểu cảm gì nhưng ngữ khí nặng nề: "Giống như trận lũ lụt trước mắt này, quan lại kiểm tra phòng chống lũ lụt định kì dấu diếm về việc ăn bớt nguyên vật liệu xây dựng tu sửa đê điều làm hàng ngàn mẫu ruộng phì nhiêu cứ như vậy mà bị chìm trong biển nước, ta có giết hắn chẳng qua cũng chỉ là làm giảm phần nào oán giận của nhân dân."

Nói tới đây, hắn cong khóe môi, giễu cợt cười lạnh một tiếng: "Chứ chuyện đã xảy ra rồi thì làm như vậy có tác dụng gì chứ?"

Lòng Thẩm Tương Nghi trầm xuống: "Vậy, vậy bây giờ có cách nào không?"

"Có." Bùi Nhị mặt đầy mệt nhọc, từ từ nhắm mắt lại: "Bắt đầu từ ngày hôm qua đã triệu tập được rất nhiều tá điền từ thành Giang Châu đến đắp đê, ông trời còn mở mắt, mưa mấy ngày nay đã ít đi, vẫn còn đường sống."

"Vậy..."

Thẩm Tương Nghi còn muốn nói gì đó nhưng phát hiện Bùi Nhị nghiêng đầu sang một bên, dường như đã dựa vào thành xe ngủ mất rồi.

Nàng chẳng qua chỉ là dẫn người đi chạy nạn một chuyến mà đoạn thời gian này đã cảm thấy đủ loại quở trách lương tâm, nếu làm tốt thì còn đỡ chứ nếu làm không tốt sẽ cảm thấy tự trách vạn phần, chứ khỏi phải nói tới trách nhiệm của Bùi Nhị còn lớn hơn nhiều.

Nàng tỉ mỉ quan sát, phát hiện trên mặt Bùi Nhị vẫn còn dính nước, chắc là do từ vành nón rộng ban nãy nhỏ xuống.

Nàng bèn lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau đi cho hắn.

Bùi Nhị lúc ngủ nhìn có vẻ phúc hậu và vô hại hơn nhiều.

Nàng dùng khăn tay mơn trớn nhẹ qua trán, giữa hai chân mày và khóe mắt của hắn, nhìn chăm chú quầng thâm dưới mắt hắn, không khỏi nghĩ đến lời của Bùi Hành nói ban nãy, hắn bận như vậy, còn không chợp mắt chút nào đi tìm kiếm nàng hai đêm?

Nàng rũ mắt, thuận theo lau từ cằm xuống đến cổ.

Có giọt nước đang lăn xuống, nàng đưa tay lau đi lại đột nhiên phát hiện yết hầu chuyển động.

Hắn không ngủ!

Thẩm Tương Nghi tim đập bịch bịch, tay run một cái, cũng không dám động đậy.

Chỉ thấy hắn làm như không có chuyện gì, mở mắt ra: "Từ lúc lên xe hình như cô có chuyện gì muốn nói nhưng lại thôi, rốt cuộc là muốn nói cái gì?"

Thẩm Tương Nghi thở dài, nói sự thật: "Ta nghe Bùi Hành nói, đại nhân mạo hiểm đi cứu ta nhưng ta nghĩ, nếu như không cứu ta thì cùng lắm chỉ là trên danh sách ít đi một cái tên, nhưng nếu như đại nhân xảy ra chuyện..."

Trong sách nàng chẳng qua chỉ là một nữ phụ pháo hôi nhưng Bùi Nhị là quyền thần quyết định vận mệnh triều đại.

"Nếu thế gian này mất đi một Bùi Vấn An thì cũng sẽ có người khác."

Người nọ từ từ mở mắt, một mảng thanh tỉnh: "Còn ta Bùi Nhị chẳng qua cũng chỉ là một phàm phu tục tử, cô xảy ra chuyện, trong đầu ta đều là suy nghĩ cô có phải đang chịu gian khổ hay không, đang chịu đói chịu rét ở chỗ nào hay là bị ai bắt nạt. Ta rất sợ mình đến muộn một bước thì..."

Hắn nói tới đây, hơi ngừng lại một chút, dường như những ưu tư như này còn xa lạ đối với hắn.

"Bùi đại nhân, quan phủ có việc gấp cần bẩm báo."

Hắn nhìn nàng một cái, thu lại tất cả tâm tình, lại trở về bộ dạng tỉnh táo kiềm chế ngày thường: "Ta gọi Bùi Hành đến ngồi với cô."

Cơ thể còn chưa đứng lên thì tay áo rộng đã bị kéo lấy, hắn cúi đầu nhìn chỉ thấy nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, nhẹ nhàng nói: "Bùi đại nhân, lúc ngài xuất hiện trên núi khi đó, ngài biết ta đang nghĩ gì không?"

Bùi Vấn An không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn nàng.

Ánh mắt nàng hơi dao động, khẽ mỉm cười, đong đầy trong lòng và trong đáy mắt đều là hình ảnh của hắn.

"Ta đang nghĩ, đời này có hai chuyện đã làm mà ta tuyệt đối không hối hận, một là đi đến gặp đại nhân ở chùa Phật Quốc, hai là đến Giang Châu..."

Lời còn chưa nói xong, đôi môi kia đã áp xuống.

Thời điểm lúc mới chạm vào, cái lạnh khiến người ta phải rùng mình một cái nhưng ngay sau đó liền ấm dần lên.

Không giống với sự hời hợt lần trước của nàng, lần này hắn không bỏ qua cho nàng, nụ hôn này nghiền ép chà sát, tựa như phải khiến cho lòng nàng ngứa ngáy khó chịu, hồn bay phách lạc mới chịu bỏ qua.

Tay hắn phủ lên sườn mặt nàng, hình như thân thể nàng có đổ một chút mồ hôi.

Nụ hôn ấm áp một đường hướng xuống, nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, không biết là do khẩn trương hay là vì cái gì khác mà luôn cảm thấy cả người hình như đang run lên bần bật.

"Thúc phụ, bên ngoài..." Bùi Hành vén một góc rèm xe lên liền lúng túng.

"Cút."

Gò má Thẩm Tương Nghi nóng bỏng, chóp mũi hai người dán sát gần nhau.

"Ta phải đi rồi."

Bùi Vấn An nhẹ giọng nói: "Chẳng qua còn có một chuyện, nàng có biết cơn mưa này lúc nào sẽ ngừng không?"

Đang lúc tình ý ngọt ngào, Thẩm Tương Nghi nghẹn một cái, nàng không ngờ Bùi Nhị sẽ hỏi nàng chuyện này.

Đây quả thực là điểm mù kiến thức mà.

Nàng hồi tưởng lại một chút, mưa lớn ở Giang Châu lúc nào ngưng thì nàng không biết nhưng dựa theo thời gian nữ chính đi Giang Châu thì là vào giữa mùa hạ, vậy nhiều nhất trận mưa này còn phải kéo dài mười mấy ngày nữa.

"Có thể có kết quả không?"

Nàng nuốt nước miếng một cái, ánh mắt lấp lánh: "Bùi đại nhân, không đến mười mấy ngày nữa, thế gian này tất sẽ lảnh lảnh càn khôn*."

(*Lảnh lảnh càn khôn : dùng để hình dung chính trị yên ổn, thiên hạ thái bình.)

Vẻ mê man mù mịt trong mắt Bùi Nhị bị quét sạch, sáng trong trở lại, nhìn nàng cười một tiếng: "Nàng nói đúng, thiên hạ này rồi sẽ có ngày lảnh lảnh càn khôn."

Âm thanh bực bội của Bùi Hành vang lên bên ngoài: "Thúc phụ, trên đê có việc cấp báo, Hồ tiên sinh nói thật sự không thể trì hoãn được nữa."

Bùi Nhị lúc này mới buông nàng ra, nhìn nàng một cái nói: "Nàng ở trên xe rồi trở về Bùi gia nghỉ ngơi đi."

"Hả? Ta, một mình ta?..."

Đợi chút, nàng đến Bùi gia nhà hắn với thân phận gì đây ?

Sau đó rèm bị vén lên, bên ngoài xe không phải Bùi Hành vừa mới ăn mắng thì ai, chỉ thấy hắn ta dùng vẻ mặt cổ quái nhìn Thẩm Tương Nghi, ở bên tai nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc ngươi đã dùng bùa mê thuốc lú gì mà lại mê hoặc được nhị thúc ta."

Hơ hơ, nói gì đấy, xem thường ai hả? Gì mà bùa mê thuốc lú?

Gió rét thổi qua, Thẩm Tương Nghi nhét tay vào trong ống áo, gật gù đắc ý nói: "Cái này thì ngươi không hiểu rồi, hai người bọn ta là quá mệnh giao tình đấy."

Bùi Nhị đã từng cứu nàng, nàng cũng đã từng cứu Bùi Nhị, đây chẳng phải chính là quá mệnh giao tình sao.

Ai ngờ đâu lời vừa nói ra, Bùi Hành đứng nguyên tại chỗ, mặt mày hốt hoảng nhìn nàng: "Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*, hai người đã đến mức này rồi sao?"

(*Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: xuất xứ từ bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị kể về mối tình giữa Đường Thế Tông và Dương quý phi, ý chỉ mối tình thắm thiết, dù phải lên tận mây xanh hay xuống suối vàng cũng muốn tìm được người yêu dấu.)

Có ý gì?

Bùi Hành còn muốn nói gì đó nhưng chợt cảm thấy sau lưng lạnh lạnh, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy cái lạnh hóa ra đến từ thúc phụ mình, hắn ta lập tức thu lại lời muốn nói, quay người hướng về phía người trên ngựa khom lưng hành lễ: "Thúc phụ, thượng lộ bình an."

Bùi Nhị liếc nhìn Thẩm Tương Nghi, nói với hắn ta: "Chăm sóc nàng cho tốt."

Dù không nói rõ nhưng Bùi Hành cũng tự hiểu hắn đang nói đến ai.

"Vâng."

Dứt lời chỉ nghe thấy một tiếng ngựa hí, Bùi Hành ngẩng đầu lên, mãi đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh kia nữa mới đưa lưng về phía Thẩm Tương Nghi, thở dài một hơi, tựa như đã xây dựng xong tâm lý, bày ra bộ dạng không thèm để ý kêu một tiếng: "Nhị thẩm, đi thôi."

Thẩm Tương Nghi: "..."

Má nó Bùi Nhị, đây là hiểu lầm to rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com