Khi Bùi Vấn An hồi kinh, hai đảng cũ và mới trên triều đình đối đầu ngày càng gay gắt.
Gần đây hai đảng đang tranh cãi về thái độ đối đãi với Hồ nô phương Bắc.
Vào thời điểm này, có một chuyện đã đẩy trận chiến tranh giành đảng phái lên đầu sóng ngọn gió.
Có một thủ lĩnh người Hồ rất giỏi cướp bóc ở phía Bắc, gần đây vị nhân huynh này có hành động mới, đó là hắn ta muốn tiến vào quan ải cống nạp.
Nếu Thẩm Tương Nghi biết chuyện này thì chắc chắn là nàng sẽ vỗ đùi nói, ui da! Đây chẳng phải là vị nhân huynh tình nguyện lui binh vì Mary Sue Giang Ứng Liên đấy à.
Không thể không nói, trước khi gặp được nữ tử trời định Giang Ứng Liên thì vị thủ lĩnh này cũng là một nhân vật hung hãn.
Trước đây Hồ nô người ta đều đánh xong trận ở phía Bắc rồi bỏ đi, hắn ta lại như sống ngoài tường thành, có việc hay không có việc gì cũng đến ngoài thành gây hấn, ngươi nói xem ai mà chịu nổi chứ.
Vì thế Thủ phụ đại nhân Tào Thính Quân liền nói với Thần Tông, bây giờ thân thể ngài cũng đang bệnh nặng, không bằng thương lượng với hắn ta đi.
Chỉ một câu, không đánh mà nghị hòa, kiên quyết không phản công.
Nghe thấy chính sách uất ức này, bấy giờ cho dù là có người tỉnh táo trong đảng mới thì cũng không thể tránh được việc cảm thấy lòng đầy căm phẫn.
Tào đảng ỷ vào gốc rễ chằng chịt bao năm mà đè ép tất cả những tiếng phản đối, lũng đoạn chuyên quyền.
Lúc chạng vạng tối, một chiếc xe ngựa chạy vào ngõ hẻm bên trái phố Phiên Ngung.
“Ôi, là Bùi đại nhân đã trở lại, Bùi đại nhân đã về rồi!”
Một đám người đuổi theo chạy tới, chỉ thấy xe ngựa chạy ngang qua cửa Bùi phủ, rèm xe khẽ động.
“Ôi, sao xe ngựa của đại nhân lại rẽ vào đây?”
Thẩm Tương Nghi vén rèm xe lên, khi xe ngựa chạy đến phố Phiên Ngung, từ xa đã nhìn thấy biển hiệu Thẩm gia, Bùi Nhị quan sát sắc mặt của nàng: “Sao vậy? Rời nhà quá lâu nên trong lòng cảm thấy sợ hãi rồi à?”
Còn chưa đến nỗi sợ hãi, chỉ là Thẩm Tương Nghi cảm thấy có hơi đau đầu, lúc nàng đi đã thật sự không nghĩ đến chuyện trở về, trốn nhà lâu như vậy, đúng là có hơi khó giải thích với mọi người.
“Bùi đại nhân.” Vẻ mặt Thẩm Tương Nghi nặng nề.
“Hả?”
“Lát nữa nhớ gọi đại phu.”
“Nàng…” Bùi Nhị nhíu mày.
Trước khi Thẩm Tương Nghi xuống xe còn nghiêng mặt sang nói nghiêm túc: “Gọi giúp cha ta, tránh việc ông tức giận rồi nguy hiểm đến tính mạng.”
Nói xong, xe đã chạy đến cửa chính, nàng vừa xuống xe lộ mặt thì nha hoàn quét rác đã hoảng sợ, chỉ thấy nha hoàn há to miệng, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng: “Đại, đại, tiểu, tiểu thư!”
Cảm giác này giống như gặp quỷ vào giữa ban ngày ban mặt, Thẩm Tương Nghi còn chưa nói gì thì nha hoàn kia đã quăng chổi chạy vào trong viện, vừa chạy vừa kêu: “Lão, lão gia! Đại tiểu thư sống lại rồi!”
Thẩm Tương Nghi: “…”
Mặc dù nàng đã đi suốt một tháng không có tin tức, rất giống đã chết ở bên ngoài.
Nhưng mà dù gì thì bây giờ nàng cũng không giống quỷ, bọn họ đã từng gặp người chết rồi sống lại giữa ban ngày ban mặt hay sao?
“Thật sao? Ngươi đừng nói bậy, mau mời đạo trưởng đến xem thử đi.”
Tiếng kêu sợ hãi truyền đến, không cần phải nghi ngờ, đây là người cha đầu óc không quá linh hoạt của nàng.
Ngay sau đó lại là giọng nữ nói: “Lão gia, ban ngày ban mặt mà quỷ thần đâu ra, thiếp thấy tám phần là người kia đi nhầm nhà, nếu thật sự là đại cô nương trở về, đã qua lâu như vậy rồi, một mình đại cô nương ở bên ngoài cũng thật là không tầm thường đó nha ~”
Người nói giọng âm dương quái khí này là kế thất của cha nàng.
“Cha, tỷ tỷ đã về rồi, có phải là con phải dọn ra khỏi tiểu viện này không?” Giọng nũng nịu này là muội muội thích chiếm lợi cùng cha khác nương của nàng.
Thì ra nàng vừa mới đi thì bọn họ cũng không chừa lại chỗ dừng chân nào cho nàng luôn rồi sao?
Thẩm Tương Nghi thở dài, nàng rút khăn tay: “Tiểu Đào, nào, đến đỡ ta một chút.”
Tiểu Đào hoảng hốt: “Tiểu thư, cô muốn làm gì?”
Thẩm Tương Nghi hít sâu, lắc đầu, khăn che mặt, eo nghiêng, khí dồn đan điền, gào lên: “Trời ơi, lão phụ thân đáng thương của con ơi ~~~ Nữ nhi bất hiếu ~~~~ Hu hu hu hu ~~~~ Hu hu hu ~~~”
Tiểu Đào run rẩy, dưới chân lảo đảo, suýt nữa là không đỡ được Thẩm Tương Nghi.
“Lão gia, thật sự là tiểu thư, trở về rồi, sống lại rồi!”
“Con, con!!!”
Người bên trong lao ra, ông còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Tương Nghi đã cao giọng nghẹn ngào gào thét, chỉ thấy Thẩm Học Tu hoảng sợ co quắp ngồi dưới đất: “Hu hu hu hu ~~~ Con định trước khi đính hôn, lén lút về Phúc Châu viếng mộ cho nương quá cố, làm tròn chữ hiếu bao năm qua.”
“Vậy, vậy sau đó con đi chưa?” Thẩm Học Tu run rẩy hỏi.
“Vẫn chưa, thưa phụ thân đại nhân, con bị lạc đường.”
“Con, con lạc đến đâu?”
“Con lạc đến Giang Châu ~~~”
Lúc này kế thất đang cầm khăn tay, bà ta bước ra nói: “Xem con nói kìa, Giang Châu cách Phúc Châu mấy ngàn dặm, chẳng lẽ con đã bỏ trốn với ai.”
“Mẫu thân đại nhân!!!”
Thẩm Tương Nghi khóc nức nở ngẩng đầu, nàng kéo khăn tay, lời nói khiến mọi người giật nảy mình: “Sao ngài lại có thể nói là con bỏ trốn chứ? Ngài nói như vậy chẳng phải là đang nói cha con quản giáo không nghiêm hay sao? Rơi vào tiếng xấu này, sau này gương mặt già nua của cha biết đặt ở đâu nữa đây ~”
“Đúng, đúng, con nói có lý.” Thẩm Học Tu gật đầu.
Kế thất tức giận gần chết, bà ta trợn trắng mắt, Thẩm Tương Nghi nói có đạo lý cái rắm đó, bà ta lại nói: “Vậy cũng không đúng, ai có thể chứng minh cho con, con đã làm gì ở Giang Châu lâu như vậy!”
Hình như lúc này Thẩm Học Tu mới phản ứng lại: “Đúng, vì sao con lại đi lâu như vậy?”
Thẩm Tương Nghi thảm thương đáp: “Con có báo quan, chỉ là gặp nạn lũ.”
“Trùng hợp thật đấy, con nói gặp nạn lũ thì gặp nạn lũ, miệng ở trên người con, con nói thế nào chẳng được.”
Thẩm Tương Nghi nhìn bà ta, chuyện này có liên quan gì đến bà ta à.
“Ta có thể làm chứng.”
Đột nhiên có bóng người đi ra từ phía sau nàng: “Thẩm đại nhân, đã lâu không gặp.”
“Bùi, Bùi đại nhân.”
Thẩm Học Tu giương mắt thấy rõ người tới, hoảng sợ mà hồn cũng bay mất một nửa.
Là Bùi Vấn An đó, cận thần Thiên tử, nghe nói là hắn vừa chém vị quan viên phòng chống lũ lụt ở Giang Châu, hắn còn tiện tay lật đổ mấy thế gia đối nghịch, ai dám chọc vào người này đây?
Ông bò dậy từ dưới đất, phủi áo ngoài: “Bùi, Bùi đại nhân hạ mình đến chơi, hạ, hạ quan không biết, không, không nghênh đón từ xa.”
“Không sao, ta đưa Thẩm tiểu thư trở về.”
Bùi Nhị nhìn Thẩm Tương Nghi, Thẩm Tương Nghi cũng nhìn hắn rồi quay đầu tiếp tục khóc nức nở.
“…”
“Tiểu, tiểu nữ… dạy dỗ không nghiêm, gây thêm phiền phức cho đại nhân rồi.”
“Cũng không phải như vậy.” Bùi Nhị nói nghiêm túc: “Thẩm tiểu thư không nói dối, bản quan có thể làm chứng cho nàng, Thẩm tiểu thư đã trợ giúp cứu nguy cứu nạn nhiều lần ở Giang Châu, nàng thật sự có công, bản quan dự định sẽ dâng tấu cho Thánh Nhân khen ngợi Thẩm tiểu thư, ghi công luận thưởng, ý của Thẩm đại nhân thế nào?”
“Tốt, rất tốt.” Dường như Thẩm Học Tu có chút hoảng hốt, người trong lời nói của Bùi Vấn An là Thẩm Tương Nghi ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn trong Thẩm phủ đấy sao?
“Vì chăm sóc Thẩm tiểu thư, ta cố ý để lại tỳ nữ Tiểu Đào bảo vệ nàng.”
Kế thất và Thẩm Học Tu nhìn Tiểu Đào cao lớn mạnh mẽ, biểu cảm thật sự có chút phức tạp.
Kế thất nháy mắt ra hiệu với Thẩm Học Tu, ông muốn nói với Thẩm Tương Nghi “yếu đuối không xương”: “Con, con…”
“Cha.” Thẩm Tương Nghi lau nước mắt: “Con không sao, con không khổ sở.”
Ai hỏi con chuyện này?
Mọi người đều muốn biết con với Bùi Vấn An quen nhau thế nào? Vì sao hắn lại đưa con về?
Ngại Bùi Nhị còn ở đây, cơ bản là không có cách nào nói ra lời được.
“À đúng rồi, cha, con đói rồi.”
Thẩm Học Tu nghiêng đầu: “Vậy, vậy con, con muốn ăn gì, cha bảo đầu bếp làm cho con.”
“Con muốn ăn vịt qua ở phố Nam, súp gan hỗn hợp ở cửa Đông, trái cây trước cửa lớn…”
Ánh mắt Thẩm Học Tu và kế thất có hơi ngơ ngác, nhiều như vậy ăn có hết không?
“Cha, con không được ăn sao?” Thẩm Tương Nghi lã chã chực khóc nói.
Thẩm Học Tu còn chưa nói ra chữ không thì đã cảm giác được ánh mắt bắn tới, cả người run rẩy.
“Ăn, ăn được chứ…”
“À, đúng rồi, tiểu viện của con…”
Sắc mặt kế thất căng thẳng, bà ta vội vàng nở nụ cười, kéo tay nàng nói: “Tương Nghi à, con cho muội muội của con ở lại tiểu viện kia đi, dù sao thì cũng là ở, không bằng ta dọn dẹp sạch sẽ tiểu viện bên cạnh, con ở đó nhé.”
“Thì cũng được…” Thẩm Tương Nghi rũ mí mắt: “Chỉ là con có chút không nỡ xa nương con.”
“Nương con…?” Nụ cười của kế thất chợt cứng đờ.
“Đôi khi nửa đêm nương sẽ đến nói chuyện với con, ngay dưới giàn nho đó, ôi, muội muội chưa từng thấy sao?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Học Tu và kế thất đều trắng bệch.
“Cha, cha sẽ kêu muội muội con trả lại tiểu viện cho con.”
“Vậy thì vất vả cho phụ thân và mẫu thân đại nhân rồi.”
Nói xong, sống lưng Thẩm Tương Nghi thẳng tắp, nàng cũng không khóc nữa, vẻ mặt bình thản sờ búi tóc: “Lát nữa gọi người đưa thức ăn vào trong viện của con là được, nữ nhi xin phép cáo lui trước.”
Kế thất và Thẩm phụ: “…”
Bùi Nhị ở bên cạnh chứng kiến Thẩm Tương Nghi thu phóng nước mắt rất tự nhiên, làm cho người ta nhìn thấy mà không khỏi than thở.
Thẩm Tương Nghi xoay người tiễn Bùi Nhị đến cạnh cửa, Bùi Nhị vừa ra cửa đã quay đầu lại nhìn nàng: “Vậy ta đi đây, còn nàng…”
Trong lòng Thẩm Tương Nghi cảm thấy ngọt ngào: “Chàng yên tâm đi, ta hiểu rõ chàng lo lắng cho hoàn cảnh của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Bùi Nhị nhướng mày: “Không phải, ý của ta là nàng kiềm chế một chút đi, đừng có chọc cho mọi người tức giận nguy hiểm đến tính mạng…”
Thẩm Tương Nghi: “…”
“À đúng rồi, ta suy nghĩ cả đường, cuối cùng ta cũng nghĩ ra biện pháp giúp Thái tử tỉnh táo lại rồi.”
Đột nhiên Thẩm Tương Nghi nghĩ ra gì đó, nàng nắm chặt tay áo hắn nhỏ giọng nói: “Lần trước ở trong Phàn Lâu đó, ta đưa tín vật của Tô tiểu thư cho Thái tử, Thái tử rất đau đầu nhưng cuối cùng cũng giải vây giúp ta trước mặt Giang Ứng Liên, vậy có nghĩa là Thái tử vẫn rất quan tâm tới Tô Ngôn, ta đang nghĩ thế này, vậy thì tiếp theo sẽ cho thêm một liều thuốc mạnh giúp cho Thái tử hoàn toàn tỉnh táo lại.”
Bùi Nhị thuận theo lời nói của nàng: “Nàng muốn Tô Ngôn gặp Thái tử sao?”
“Ừm, nhưng trước tiên phải tìm người kéo chân Giang Ứng Liên đã.”
Nàng cũng đã tìm được người này rồi, chính là Tam hoàng tử làm việc không theo lẽ thường kia.
“Chàng nghĩ đi, nếu Giang Ứng Liên không thể chết, Tam hoàng tử lại là người có dị năng, nếu hai người bọn họ đối đầu thì sao đây.”
Nói xong, Thẩm Tương Nghi chỉ hai đầu ngón tay vào nhau: “Chỉ là cơ hội này hiếm thấy lắm.”
Bùi Nhị nhìn ngón tay kia nhướng mày: “Không khó, ngày mai trong cung có yến tiệc.”
“Trong cung?” Thẩm Tương Nghi nghẹn họng, tham vọng chợt vơi bớt hơn phân nửa: “Cha ta là quan Ngũ phẩm, loại cung yến này sợ là ngay cả cửa cung cũng không vào được.”
Bùi Nhị nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nữ nhi quan Ngũ phẩm không vào được cửa cung nhưng vị hôn thê của Bùi Vấn An thì có thể.”
“Hả?” Thẩm Tương Nghi sững sờ, vị hôn thê, chuyện này từ khi nào thế?
Bùi Nhị cười khẽ, hắn chỉ vào đám đông đang xem náo nhiệt ngoài cửa: “Sao hả? Trước mắt bao người, ta cũng đã bước chân vào cửa Thẩm gia của nàng rồi, chờ đến ngày mai thì có lẽ chuyện này sẽ lan truyền khắp thành Biện Kinh, nàng muốn chối sao?”