Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 46: Phiên ngoại một - Thành thân (thượng)



Mấy ngày nay người ở Biện Kinh đều biết đến một chuyện quan trọng, đó là Bùi thủ phụ sắp thành thân, không biết tin tức này đã khiến bao nhiêu khuê nữ đại thần trong triều trốn trong nhà lau nước mắt rồi nữa.

Vào ngày xuân, mặt trời chói chang, giờ lành đã đến. Đội ngũ nạp cát khiêng gánh băng qua con phố dài, lễ vật nhìn không thấy điểm cuối, đám đông vây xem ồn ào chậc lưỡi, lễ vật này cũng quá hào phóng rồi đấy, trong đám đông có người nhón chân thò đầu ra xem rồi thở dài: “Ôi, nghe nói Bùi đại nhân cưới khuê nữ của biên tu Hàn Lâm Viện, Thẩm gia gặp may rồi.”

“May mắn đâu ra, tiểu thư Thẩm gia cũng không phải là người bình thường đâu.”

Nghe người này nói vô lý như thế, vẻ mặt người nọ không tin, người nói lại nhắc tới: “Lúc Tam hoàng tử bức vua thoái vị, người mà sét đánh cũng không chết đó, ngươi có ấn tượng với người đó không?”

Người nọ chợt bừng tỉnh: “Là Thẩm tiểu thư đó à.”

Còn về chuyện liên quan đến Thẩm tiểu thư, lúc này đang ở trong quán trà Biện Kinh, tiên sinh kể chuyện nói văng cả nước miếng, tình cảm dạt dào kể rằng: “Nói thì chậm nhưng lúc đó lại nhanh, ánh sáng vàng lóe lên, Thẩm tiểu thư đột nhiên lấy búa kim cương ra, nện lạch cạch, nện đến đâu là mặt phản tặc nở hoa đến đó, liên tục cầu xin tha thứ.”

“Oa!”

Dân chúng ngồi nghe bên dưới phối hợp đồng loạt gật đầu, đồng loạt thổn thức.

Thẩm Tương Nghi ngồi trên lầu hai nghe đến chỗ này, suýt nữa thì kích động nuốt luôn vỏ hạt dưa.

May là trong thoại bản vẫn nói nàng là người, nói không chừng ngày mai trong kinh thành sẽ lưu truyền rằng Bùi Nhị sắp cưới Lý Quỳ phiên bản nữ rồi đấy.

Thẩm Tương Nghi vừa lau mặt vừa nghiêng đầu sang hỏi Tiểu Đào ở bên cạnh: “Là vị cao nhân nào viết thuyết thư này thế?”

Tiểu Đào gác chân phun vỏ hạt dưa trong miệng, nàng ấy nghe kể say sưa ngon lành, trong giọng nói còn mang theo vài phần khao khát: “Hồ tiên sinh chứ ai, a huynh ta nói, ban ngày Hồ tiên sinh vào triều cãi nhau với đồng liêu, khuya về nhà viết thoại bản soạn trích đoạn, đầu óc thật sáng suốt mà. Ta cũng muốn trở thành nữ anh hùng trong sách một lần, rất oai phong.”

Oai phong như này thì miễn đi, Thẩm Tương Nghi tuyệt đối không ngờ, sau khi nàng sống nửa đời trong sự ngu dốt lại được kéo lên đ.ỉnh vinh quang, còn được mọi người truyền tụng như thế.

Nghe Hồ tiên sinh viết thoại bản ngày càng thái quá, Thẩm Tương Nghi kéo Tiểu Đào trốn khỏi quán trà, hai người đang đứng ngoài cửa thảo luận xem nên ăn lẩu canh cá Tống Ngũ hay là ăn bánh bao hoa mai Vương Lâu thì có chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt, có hai đại hán vạm vỡ bước xuống xe.

“Ôi chao, nè, các ngươi làm gì đó?”

Tiểu Đào chắn trước người Thẩm Tương Nghi, rèm xe vừa vén lên, bên trong lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Bùi Hành nhưng mà trông hắn ta khá phong trần mệt mỏi, râu ria xồm xoàm, rõ ràng là vội vàng chạy về từ nơi khác.

Ánh mắt hắn ta lướt qua trên mặt hai người, sau cùng dừng lại trên mặt Thẩm Tương Nghi, khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng: “Xem như ta phục ngươi rồi, Thẩm Tương Nghi, nào có ai ngày mai thành thân mà hôm nay còn không nhìn thấy bóng dáng như ngươi.”

Thẩm Tương Nghi bĩu môi, quay đầu muốn đi.

“Ngày mai ta thành thân chứ không phải là ngày mai bị hành quyết, chẳng lẽ còn phải vẽ vòng tròn rồi ngồi chờ đấy không được làm gì sao, hơn nữa còn chưa chắc ngày mai Bùi Nhị có thể về hay không nữa mà.”

Bùi Nhị đã ra ngoài giải quyết công việc, đếm đầu ngón tay thì đến bây giờ hắn đã đi được hai tháng rồi, Thẩm Tương Nghi muốn đi theo nhưng người ta nói nam chưa cưới nữ chưa gả mà suốt ngày lẽo đẽo chạy theo hắn cũng không tốt.

Phi, lúc trước Bùi Nhị hắn còn bắt cóc nàng đấy, sao lại không nói mấy lời này, bây giờ mới biết thanh danh quan trọng thế nào rồi sao.

Hơn nữa ngay cả phong thư cũng không biết viết, Thẩm Tương Nghi nhón chân vẽ vòng tròn dưới đất, nam nhân chẳng tốt lành gì cả, chỉ biết nói lời dễ nghe dỗ dành người khác mà thôi.

Thẩm Tương Nghi càng nghĩ càng giận, nàng kéo tay Tiểu Đào tiến về phía trước: “Chúng ta đi thôi.”

“Trói người lại cho ta.”

Bùi Hành khoát tay, mấy hộ vệ vọt tới nhanh chóng trói chặt hai người rồi nhét vào xe ngựa. Hắn ta nhìn hai người đang giãy dụa đằng kia, nhéo ấn đường, quả nhiên Thẩm Tương Nghi cũng là người không đáng tin, có ai lại phải trói mới chịu về nhà trước ngày thành thân đâu.

Xe ngựa lảo đảo chạy tới Thẩm phủ, Bùi Hành vô tình ném người xuống xe, mắt thấy đám hỉ nương líu ríu muốn vây quanh, hai tay Thẩm Tương Nghi bám chặt cạnh xe, sống chết cũng không chịu buông ra.

Bùi Hành nhìn bộ dạng trẻ con hiếm có của nàng, trong mắt có vài phần thú vị, tiếng nói ngả ngớn: “Thẩm Tương Nghi, có phải là ngươi căng thẳng trước khi thành thân không?”

Thẩm Tương Nghi chợt dừng lại, cứng ngắc quay đầu: “Ai, ai căng thẳng, ngươi mới căng thẳng đó.”

Nói xong, nàng trừng hắn ta: “Há, ta quên mất, tính tình của ngươi quá xấu nên không được mấy cô nương ưa thích, được rồi, chất nhi ~”

“…”

Bùi Hành cắn răng, cười lạnh, kéo ngón tay nàng khỏi cạnh xe rồi đẩy vào trong đám hỉ nương.

Hỉ nương sau lưng nhào lên giống như cá giành ăn, kéo nàng trở về, Thẩm Tương Nghi giãy giụa phản kháng trong đám người, nghiêng đầu kêu: “Ôi, nè, ui da, Bùi Hành, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi là Trấn Bắc đại tướng quân thì ngon lắm, năm đó ngươi nợ ta con lừa còn chưa trả đâu, ui da, Bùi Hành…”

Bùi Hành đứng trên xe chắp tay nói: “Ngươi yên tâm đi, thúc phụ của ta đang suốt đêm chạy về từ Hàng Châu, ngày mai sẽ đón dâu đúng giờ, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, chờ xuất giá đi.”

Thẩm Tương Nghi còn chưa kịp nói gì thì đã bị hỉ nương đỡ vào trong Thẩm phủ.

Vừa vào nhà là tắm rửa thay y phục rồi chải đầu, chờ đến khi bận rộn xong xuôi, Thẩm Tương Nghi nhìn mình trong gương, đôi mắt ngập nước như chứa đựng dòng nước xuân rực rỡ, làn da trơn mịn như trứng gà, giống như đóa hoa hải đường xinh đẹp sắp nở.

“Tiểu thư, trông cô thật xinh đẹp.”

Tiểu Đào đứng ở phía sau, dường như có hơi sững sờ, ánh mắt đều không nỡ rời đi.

Đẹp sao, nhìn xung quanh như lửa đỏ rực rỡ, Thẩm Tương Nghi ngại ngùng xoay người không nhìn mình trong gương nữa.

Ít nhiều gì cũng bị Bùi Hành đoán trúng rồi, nàng căng thẳng trước thành thân, mặc dù kiếp trước gả nhiều như vậy nhưng cũng chưa thật sự gả lần nào.

Hơn nữa người mà nàng gả còn là Bùi Vấn An, nàng cắn môi, thật sự cảm thấy giống như nằm mơ, còn có chút thấp thỏm lo lắng không yên.

“Tiểu Đào, ta quên mất chuyện ngày mai phải ra ngoài lúc nào rồi, ngươi đi hỏi hỉ nương thử xem.”

Tiểu Đào đáp lại rồi xoay người đi ra ngoài, Thẩm Tương Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy không có ai đi ngang qua, nàng xách làn váy bước lên bàn, vừa mới chui được nửa người ra ngoài cửa sổ thì nghe thấy cửa phòng sau lưng bị ai đó đẩy ra: “Tiểu thư, ta đi giữa đường thì gặp lão gia.”

Tiểu Đào và Thẩm Học Tu đứng cạnh cửa nhìn người trong phòng chổng mông trèo qua cửa sổ, thân thể hai người đều run lên.

Mấy người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Tương Nghi cũng phản ứng lại, nàng lúng túng rụt chân, hắng giọng xoay người ngồi xuống, tay vỗ mặt bàn ở bên cạnh, bộ dáng yếu ớt nói: “Phụ thân đại nhân, cha tìm con trễ như vậy có chuyện gì không?”

Thẩm Học Tu câm nín nhìn người trước mắt, Bùi Vấn An thật sự muốn lấy Thẩm Tương Nghi sao? Sao ông lại cảm thấy không yên tâm thế này?

Ông dừng lại một lát, dường như đang sắp xếp suy nghĩ của mình, tay siết chặt ống tay áo chậm rãi nói với Thẩm Tương Nghi: “Khụ khụ, khuê nữ à, hôm nay là ngày vui của con, cha cũng muốn nói với con chuyện này. Đó là cha đã làm ở Hàn Lâm Viện nhiều năm như thế, có thể…”

Thẩm Tương Nghi nghe cũng không nghe, nói như đinh đóng cột: “Không thể!”

“Con còn chưa nghe cha nói hết mà làm sao biết không thể chứ.” Thẩm Học Tu có cảm giác bị sỉ nhục, vỗ bàn nói.

“Cha.” Thẩm Tương Nghi nghiêm trang ngẩng đầu lên, hiếm khi đứng đắn nhìn về phía ông, nghiêm túc gọi cha khiến Thẩm Học Tu chấn động, chỉ nghe nàng nghiêm khắc gằn từng chữ: “Cha không thể làm chức quan đó đâu, sớm hết hy vọng đi.”

Thẩm Học Tu che ngực, nổi giận chỉ vào nàng nói: “Con, con là đứa con bất hiếu, con nói với cha như vậy hả? Bây giờ cô gia là Thủ phụ Nội Các, chẳng phải chỉ kêu con nói vài câu với cô gia thăng chức cho cha thôi sao, như vậy cũng chết à?”

Thẩm Tương Nghi ngồi ngay ngắn tại chỗ, giống như cá muối nhìn ông, vẻ mặt vô cảm nói hai chữ: “Cũng chết.”

Thấy thân thể Thẩm Học Tu run rẩy đi ra ngoài, Thẩm Tương Nghi lại lén lút leo lên cửa sổ, đột nhiên gương mặt tròn trịa của Tiểu Đào xuất hiện ngoài cửa như ma quỷ, Thẩm Tương Nghi sợ hết hồn: “Tiểu thư, đừng nghĩ đến việc chạy nữa.”

Ánh mắt Tiểu Đào tỏa sáng nhìn cô, Thẩm Tương Nghi xoay người cười gượng: “Ta, ta chỉ muốn hít thở không khí trong lành mà thôi.”

Tiểu Đào nhìn nàng, kéo dài giọng nói: “A huynh ta dẫn theo binh lính của Bùi Hành canh giữ ngoài cửa, đều là người có năng lực trong quân, bây giờ trong phủ đừng nói là người sống, ngay cả chim sẻ cũng không bay ra ngoài được đâu.”

Thẩm Tương Nghi nghe vậy cũng từ bỏ ý muốn chạy trốn, Bùi Nhị giỏi lắm, rõ ràng là không ở trong kinh thành nhưng lại sắp xếp mọi chuyện không còn kẽ hở.

Nếu không chạy được, Thẩm Tương Nghi ngồi bên giường nhìn khung cảnh đỏ rực xung quanh, cuối cùng cũng có cảm giác thành thân, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Nàng nhìn ngọn nến đang chậm rãi cháy rụi, trước mắt mơ hồ, không biết đã ngủ quên từ lúc nào.

Khi tỉnh lại là bị người ta ba chân bốn cẳng kéo lên, chỉ nghe hỉ nương nói bên tai nàng: “Ôi chao, ui da, sao tiểu thư lại ngủ như vậy, trước khi thành thân còn ngủ say như chết, tiểu thư thoải mái thật đấy.”

Thẩm Tương Nghi bị kéo lên, đội mũ phượng choàng khăn quàng vai, bị người ta nhấn cổ bôi son phấn trước gương, váy cưới gấm hoa mạ vàng trải dài trên đất, trên đầu là mũ phượng tơ vàng nặng trĩu, nến đỏ rất dài được thắp lên, trời còn chưa sáng nhưng đã có rất nhiều người tràn vào trong sân, thị nữ bên cạnh lặng lẽ nói với nhau: “Ôi chao, thật là khí phái mà, ngươi có thấy không, từ đêm qua thì đã có rất nhiều binh lính canh giữ ngoài cửa rồi, có nhà nào mà được như vậy đâu chứ.”

“Còn phải nói à, Thủ phụ đương triều, Bùi thị Giang Châu, lại do Tân đế tự mình ban hôn, nghe nói ngay cả Hoàng hậu nương nương mà cũng thân thiết với Thẩm gia tiểu thư, đây là phúc khí cỡ nào.”

Là chết mấy đời mới đổi được phúc khí này, Thẩm Tương Nghi yên lặng nghĩ, nàng nhìn váy cưới đỏ rực trong gương, khi bầu trời dần hửng sáng, hỉ nương sau lưng vẫn còn đang chải đầu cho nàng: “Một chải, chải đến đuôi, hai chải, răng long đầu bạc…”

“Hoàng hậu nương nương đến…”

Giọng nói chói tai của Thái giám truyền đến từ ngoại viện, thêm chút chuyện cho sáng sớm ồn ào này, Thẩm Tương Nghi thấy Tô Ngôn vịn tay cung nữ đi tới thì muốn đứng dậy hành lễ.

Lại bị nàng ấy đè xuống, Tô Ngôn đứng sau lưng nàng nhìn người trong gương, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt, nàng ấy nhận cây lược từ trong tay nha hoàn.

“Tân nương tử, xem ra ta đến rất đúng lúc, ta sẽ chải tóc cho cô.”

“Hoàng hậu nương nương tự tay chải đầu cho ngài, tiểu thư thật có phúc.”

Thấy quý nhân, hỉ nương đỏ mặt đứng bên cạnh dốc sức hát nói: “Một chải, chải đến đuôi, hai chải, răng long đầu bạc, ba chải, con cháu đầy đàn.”

Lược chải từ đỉnh đầu đến đuôi tóc, Thẩm Tương Nghi nhìn về phía người trong gương, nàng ấy cười khẽ, trên mặt có chút buồn bã, giống như nhớ đến chuyện gì đó: “Xem những gì ta đã nói đi, ta đã cảm thấy cô không giống Bùi đại nhân, người ngoài sợ hắn, cô lại không sợ.”

Thẩm Tương Nghi đỏ mặt: “Chuyện này, lúc đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

“Hiểu lầm?” Tô Ngôn che miệng cười: “Sợ là cô không phát hiện, ánh mắt Bùi đại nhân nhìn cô rất khác.”

Thẩm Tương Nghi sững sờ, ngơ ngác nhìn nàng ấy, Tô Ngôn hơi rủ mắt thở dài: “Cô đó, Tương Nghi, nếu trên đời này có người thật lòng chờ cô, dù thế nào thì cô cũng biết phải quý trọng, thật lòng là dễ mất nhất, đừng chờ đến khi mất rồi mới hối hận.”

Thẩm Tương Nghi nhìn nàng nấy, chậm rãi đặt tay lên tay nàng ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Nương nương, sau khi cô tiến cung rồi có vui vẻ không?”

Tam hoàng tử tế thiên, vào ngày Thái tử đăng cơ, Tô Ngôn cũng được đưa vào hậu cung, sau khi sắc phong thành hậu, tất cả mọi người đều than thở Tân đế nặng tình nhưng không ai hỏi rốt cuộc thì cô nương Tô gia có nguyện ý gả cho Tân đế hay không.

Trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Tô Ngôn không có biểu cảm nào, vẫn là bộ dáng bình thản không gợn sóng kia: “Khi còn bé ta nghĩ rằng mệnh ta tốt nhất, bây giờ mới biết đó chỉ là số phận an bài mà thôi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com