Sau khi đến địa điểm nhiệm vụ, mười mấy chiếc máy bay của căn cứ Hoàng Hôn đỗ ở bên ngoài cách điểm nhiệm vụ mấy chục dặm.
Cánh quạt máy bay phát ra tiếng ầm ầm to lớn, từ từ hạ cánh xuống mặt đất, vô số bụi đất bay lên giữa không trung. Nơi đây cát vàng giăng khắp nơi, rất là hoang vu.
Lúc Chân Lục Trà xuống máy bay, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ ở trong một mảnh sa mạc hoang vu như vậy, giống như lại xuyên không đến một thế giới khác.
Zombie cao cấp sao lại tụ tập ở đây chứ?
Cô rất là khó hiểu, những người khác xuống máy bay cũng cảm thấy chấn kinh với cảnh tượng trước mắt.
Căn cứ Hoàng Hôn không phải là căn cứ đầu tiên đến đây.
Trên thực tế, trong ba căn cứ lớn thì căn cứ Trị Sinh gần nơi này nhất, bọn họ đã đến đây hơn một tháng rồi. Và ở bên ngoài xung quanh nơi tụ tập zombie cao cấp, cũng chính là nơi Chân Lục Trà bọn họ đang ở, đã xây dựng lên cứ điểm tạm thời.
Nhưng theo quan sát của căn cứ Trị Sinh, những zombie cao cấp kia quá mức cường đại, bọn họ chỉ dựa vào sức lực của mình căn bản không có cách nào tiêu diệt chúng, cho nên đã cầu viện hai căn cứ còn lại.
Bên này, sau khi căn cứ Hoàng Hôn tới, người phụ trách điểm căn cứ Trị Sinh liền nói rõ tình hình chi tiết nơi này với bọn họ, còn có những zombie cao cấp kia.
Sau đó, dẫn mấy đội ngũ của căn cứ Hoàng Hôn đến lều trại dựng tạm thời.
Bởi vì lần này đội ngũ của hai căn cứ Hoàng Hôn và Hy Vọng sẽ đến không ít, cho nên căn cứ Trị Sinh cũng dựng trước rất nhiều lều trại ở đây.
Trên đường Chân Lục Trà đi, còn nhìn thấy cách đó không xa đỗ mấy chiếc xe tăng cỡ lớn.
Những điều này đều nói rõ, nhiệm vụ lần này sẽ khó khăn hơn nhiều so với các nhiệm vụ trước đây.
Bởi vì lều trại của nam và nữ đều tách ra. Và tất nhiên, Chân Lục Trà cùng Đường Nguyệt bị phân đến lều trại nữ sinh ở.
Ngay lúc Chân Lục Trà và Đường Nguyệt ở trong lều trại nữ sinh dàn xếp ổn thỏa không bao lâu, lại nghe thấy bên ngoài tiếng ầm ầm của máy bay.
Hai người ra khỏi lều trại kiểm tra.
Cách đó không xa, hơn chục chiếc máy bay lần lượt hạ cánh. Nhìn vào biểu tượng nổi bật trên thân máy bay, không cần đoán cũng biết—người của căn cứ Hy Vọng đã đến.
Lều trại Chân Lục Trà đang ở hiện tại chỉ có cô và Đường Nguyệt, nhưng trong lều vẫn còn rất nhiều chỗ trống, ít nhất có thể ở thêm hai người nữa.
Cho nên, lều trại này nhất định còn có người khác tới.
Chân Lục Trà cảm thấy, tốt nhất vẫn là không nên chạm mặt Cố Nhu Nhu thì hơn.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, giống như cố ý đối nghịch với cô vậy, không bao lâu liền có hai người tới.
Người tới chính là Cố Nhu Nhu và Bạch Vũ Nhiên.
Bạch Vũ Nhiên xách theo hành lý, đeo balo trên vai, còn Cố Nhu Nhu thì hai tay trống không, vì tất cả đồ đạc của cô đều được cất trong không gian của mình.
Nhìn hai người kia đang tiến về phía lều của mình, Chân Lục Trà chỉ cảm thán—đúng là nghiệt duyên mà.
Cố Nhu Nhu từ xa đã nhìn thấy Chân Lục Trà đang đứng trước lều trại.
Cô ta bắt đầu bước nhanh, thoắt cái đã đến trước mặt Chân Lục Trà.
Cố Nhu Nhu cười nói: “Lục Trà, lâu không gặp, tôi rất nhớ cô đó.”
Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ tươi cười của cô ta, thật sự có chút bội phục kỹ thuật diễn xuất của đối phương.
Nếu đặt ở thế giới ban đầu của cô, kỹ thuật diễn xuất cỡ này của Cố Nhu Nhu ít nhất phải là ảnh hậu. Dù sao hai người cũng đã xé rách mặt nhau rồi, mà cô ta vẫn còn có thể mặt mày hớn hở chạy đến chào hỏi như vậy, không làm diễn viên quả thực hơi phí.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nếu cô ta đã có thể "rộng lượng bỏ qua chuyện cũ" như vậy, thì mình cũng phải theo cho trọn vai chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chân Lục Trà lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, như thể hai người là bạn thân lâu năm chưa gặp: "Ôi chao, đây không phải là Nhu Nhu thân yêu của tôi sao? Tôi cũng nhớ cô lắm đấy ~"
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "thân yêu" một cách đầy ẩn ý.
Nghe vậy, sắc mặt Cố Nhu Nhu lạnh đi một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại nụ cười quen thuộc của mình:
"Thật trùng hợp quá, tôi và Vũ Nhiên cũng ở lều này. Xem ra thời gian sắp tới, chúng ta sẽ phải sớm chiều ở chung rồi."
Bạch Vũ Nhiên vác theo một đống đồ, vừa chạy đến đã thấy bộ dáng giả nhân giả nghĩa của Cố Nhu Nhu. Khi lướt qua cô ta cố tình đ.â.m mạnh một cái, sau đó ra vẻ áy náy nói: "Ôi, thật xin lỗi. Nhưng ai bảo cô đứng chặn đường làm gì."
Lực đ.â.m của Bạch Vũ Nhiên không hề nương tay, khiến Cố Nhu Nhu đau đến mức phải ôm lấy vai mình. Đáy mắt Cố Nhu Nhu lóe lên vẻ độc ác, nhưng bị hàng mi dài che khuất.
Thấy vậy, Chân Lục Trà cảm thấy chơi trò đấu võ mồm với Cố Nhu Nhu cũng chẳng còn thú vị nữa, cô dứt khoát kéo Đường Nguyệt vào trong lều
Sau khi đi vào lều, Cố Nhu Nhu lại mở miệng nói: “Lục Trà, cô không biết đâu, tôi đã thức tỉnh dị năng chữa trị, còn chữa khỏi vết thương của Đình Lệ nữa.”
Cố Nhu Nhu nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy chờ mong, muốn nhìn xem Chân Lục Trà sẽ có phản ứng thế nào khi nghe tin này.
Chân Lục Trà nhìn cô ta, trong lòng không khỏi cười lạnh. Cô biết ngay mà. Cố Nhu Nhu chắc chắn phải có chiêu trò gì đó.
Nhưng mà Đình Lệ bị nặng như vậy mà vẫn được chữa khỏi, chẳng lẽ đây chính là hào quang nhân vật chính mà trong sách thường nói tới?
Chân Lục Trà lại không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, nếu nam nữ chính đơn giản liền bị họ cho offline như vậy mới là ngoài dự liệu của cô.
Chân Lục Trà thản nhiên đáp lại Cố Nhu Nhu một chữ -- Ồ.
Cố Nhu Nhu không ngờ nghe được tin tức này mà đối phương lại một chút phản ứng cũng không có. Trên mặt cô ta có chút xịt keo cứng đờ, sau đó cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Ngược lại, Đường Nguyệt bên cạnh nghe được tin này, trong lòng rất là chấn kinh.
Bởi vì lúc đó đội trưởng đã phế Đình Lệ, cảnh tượng kia còn rõ mồn một trong đầu cô.
Vậy mà hắn cứ như vậy liền được chữa khỏi hẳn rồi?
Dị năng của Cố Nhu Nhu này xem ra không hề đơn giản rồi.
Cùng lúc đó, những người khác trong lều trại khu nam cũng chạm mặt Đình Lệ và đám người căn cứ Hy Vọng.
Hai bên đều không nói chuyện, chỉ liếc nhìn một cái liền tách ra.
Nhưng cái liếc mắt này lại làm cho Hàn Diễm kinh ngạc.
Mắt và cánh tay của Đình Lệ vậy mà đã hoàn toàn hồi phục, không còn chút dấu vết bị phế bỏ trước đó.
Nói thật, Hàn Diễm vốn nghĩ, lần này Đình Lệ chắc sẽ không tới đâu, dù sao thì hắn ta cũng vừa bị lão đại nhà mình ra tay phế bỏ không lâu trước đó rồi mà.
Nhưng tình hình bây giờ là thế nào! Cánh tay đứt rời mọc lại, ngay cả đôi mắt mù lòa cũng lành lặn như cũ.
Sau khi trở về lều của mình, Hàn Diễm liền hỏi những người khác: "Mọi người vừa có thấy không? Đình Lệ vậy mà đã khỏi rồi!!"
Hứa Đồng bây giờ cũng đang đầu óc mơ màng, lúc nhìn thấy đầu tiên, hắn còn tưởng mình nhìn nhầm người, nhưng người đó rõ ràng chính là Đình Lệ vốn đã bị phế bỏ!