Tạ Lam Án nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô, dở khóc dở cười, nhưng vẫn gọi cô dậy.
Dù sao thì bữa sáng vẫn phải ăn, lát nữa còn không biết sẽ có chuyện gì chờ đón họ.
"Trà Trà, dậy đi, ăn sáng xong rồi ngủ tiếp."
Tạ Lam Án dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào má mềm mại của cô.
Chân Lục Trà bị đầu ngón tay mát lạnh của anh chọc vào, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.
Cô mơ màng mở mắt ra, trong mắt vẫn còn mờ mịt, nhìn thấy Tạ Lam Án liền cười ngây ngô: "Chào buổi sáng, Án Án."
Tạ Lam Án khẽ cười đáp lại cô: "Chào buổi sáng, Chân Tiểu Trà."
Chân Lục Trà bắt đầu ăn bữa sáng trong tay.
Chiếc xe chở họ thỉnh thoảng lại lắc lư vì con đường cát gập ghềnh.
Lúc này, trên một chiếc xe khác, Cố Nhu Nhu đang nhìn bữa sáng được phát trong tay, vẻ mặt ghét bỏ.
Suy nghĩ một lúc, cô lấy chiếc ba lô đang mang theo bên mình, mượn sự che đậy của ba lô, lấy ra một hộp sữa và một chiếc bánh sandwich đóng gói chân không từ không gian.
Bạch Vũ Nhiên nhìn động tác của cô, trợn mắt.
Thật làm màu.
Cố Nhu Nhu lại lấy ra một phần đưa cho Đình Lệ.
Đình Lệ mỉm cười nhận lấy, sau đó nói cảm ơn, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.
Ánh mắt anh rơi vào chiếc vòng tay trên cổ tay Cố Nhu Nhu, không biết đang nghĩ gì.
Đoàn xe đi trên sa mạc hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại ở một cồn cát lớn nhô lên.
Đội trưởng đội sát thủ Sa Hồ của căn cứ Trị Sinh nhắc nhở các đội xuống xe cố gắng nhỏ tiếng. Sau đó bảo mọi người cầm ống nhòm trên cồn cát nhìn về phía thành phố.
Chân Lục Trà cầm ống nhòm nhìn về phía thành phố.
Đó là một thành phố trông vô cùng yên tĩnh, giống như một người lữ hành cô độc đứng sừng sững trong sa mạc. Lúc này nó đang bị gió cuốn cát vàng đánh vào một cách tàn nhẫn, nhưng không có nửa điểm hồi âm.
Không ai nhìn thấy bất thường gì từ thành phố này.
Nhưng dưới thành phố yên tĩnh là nguy hiểm trùng trùng, Chân Lục Trà có thể cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt bên trong, giống như một con quái thú đang há to miệng chờ con mồi chui vào…
Số lượng tiểu đội tham gia lần này khá nhiều, để tránh kinh động đến đám zombie trong thành phố, căn cứ Trị Sinh đã cử một số thành viên từng đến thành phố này dẫn các tiểu đội đi.
Mục đích đầu tiên của họ lần này không phải là dọn dẹp zombie bên trong, mà là vì bên trong thành phố có một khu khai thác dầu mỏ cỡ lớn.
Khu khai thác dầu mỏ này rất quan trọng đối với ba căn cứ lớn, dù sao thì vũ khí hạng nặng và phương tiện hiện tại của họ hiện vẫn không thể tách rời dầu mỏ.
Đây cũng là lý do tại sao ba căn cứ lớn lần này lại đoàn kết như vậy.
Chân Lục Trà nhìn về phía bầu trời trên thành phố trước mặt, chỉ thấy một mảng đen kịt bao phủ, cát vàng cuồn cuộn trong không trung. Cô có chút thắc mắc, quay sang hỏi người dẫn đường đang dẫn bọn họ đến thành phố sa mạc.
Người dẫn đường là một thành viên của tiểu đội thuộc căn cứ Trị Sinh, mặc quân phục cũ kỹ, tóc ngắn gọn gàng, trông có vẻ ngang tuổi với ChânLục Trà.
Khuôn mặt đối phương được che kín bởi một lớp khăn vải để chống cát bụi, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy sâu thẳm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Tại sao không trực tiếp cử trực thăng đi kiểm tra, chẳng phải dễ hơn nhiều so với việc đi xuyên qua thành phố này sao?"
Người dẫn đường nghe cô nói, bước chân dẫn đường khựng lại một chút, sau đó khôi phục bình thường rồi trả lời: "Cách này căn cứ chúng tôi đã thử một lần rồi, nhưng… những người ngồi trên máy bay đều không trở về…"
Bao gồm cả em trai cô ta.
Chân Lục Trà nhận ra điều gì đó, vội vàng chuyển chủ đề, "Đúng rồi, có thể xưng hô thế nào đây? Tôi là Chân Lục Trà, đây là lão đại của tôi Tạ Lam Án, còn đây là các đồng đội của tôi, Đường Nguyệt, Hàn Diễm, Hứa Đồng, chú Viên."
"Tôi là An Kỳ."
Sau đó An Kỳ gật đầu với Tạ Lam Án và mấy người coi như chào hỏi xong.
Chân Lục Trà nhìn bóng lưng đối phương.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
An Kỳ? Chưa từng nghe thấy cái tên này trong tiểu thuyết, ngược lại trong Vương Giả Vinh Diệu có một "người" có cái tên gần giống cô ta.
Nhưng mà An Kỳ này cũng khá cá tính.
Đoàn người cứ theo An Kỳ đi đi dừng dừng mất khoảng bốn mươi phút.
Đột nhiên ánh mắt Tạ Lam Án tối sầm lại, cả người cảnh giác, dừng lại tại chỗ, sau đó quan sát xung quanh.
Chân Lục Trà đang đi cũng khựng lại, dừng lại tại chỗ.
Bên tai truyền đến tiếng chạy rất nhỏ khó có thể bắt được, cô nhìn Tạ Lam Án đã vào trạng thái chiến đấu: "Anh có nghe thấy không?"
Tạ Lam Án nhìn chằm chằm xung quanh, đôi mày đẹp như phủ một lớp sương, đối diện với cô nói: "Ừm."
Những người khác không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, nhưng thành viên của Ảnh Tức đều biết giác quan của Chân Lục Trà nhạy bén hơn người thường.
Vì vậy, mỗi khi cô phát hiện điều gì bất thường, bọn họ đều rất coi trọng.
Hàn Diễm nhìn hai người dừng lại tại chỗ, không khỏi căng thẳng: "Đệch, lão đại, Tiểu Lục, hai người nghe thấy gì vậy, đừng hù dọa tôi."
Người dẫn đường An Kỳ trước đây đã theo đội của căn cứ Trị Sinh đến thành phố này rất nhiều lần, tuy có nguy hiểm, nhưng con đường này cũng là an toàn nhất, căn bản sẽ không gặp phải mấy con zombie cao cấp trong thành phố.
An Kỳ vừa định nói con đường này rất an toàn, bảo mọi người không cần lo lắng.
Nhưng Chân Lục Trà bỗng nhiên nghiêng đầu, dường như nghe thấy gì đó, ánh mắt hướng về phía đông. Tiếng động từ xa đang dần dần áp sát, cô lập tức thốt lên: "Có thứ gì đó đang tới! Mau chạy!"
Nhưng còn chưa đợi mấy người phản ứng lại lời Chân Lục Trà.
Ánh mắt Tạ Lam Án liền nhìn chằm chằm về hướng đó, sau đó mở miệng nói: "Nó đến rồi."
…
Cát vàng theo gió không ngừng tạt vào mặt Cố Nhu Nhu, khiến sắc mặt cô ta ngày càng khó chịu.
Sau đó, Cố Nhu Nhu nói với người dẫn đường đang dẫn họ đi: "Rốt cuộc còn bao lâu nữa! Sao vẫn chưa đến!!"
Lúc này, người dẫn đường này đã nghe Cố Nhu Nhu hỏi câu này không dưới mười lần, trong lòng anh ta vô cùng bực bội. Nhưng nghĩ đến tin tức mà đồng đội mình tiết lộ, nói rằng Cố Nhu Nhu này có dị năng hệ Chữa Trị, vết thương nặng đến đâu qua tay cô ta trị liệu cũng có thể sống sót, vì vậy tốt nhất mình vẫn là không nên đắc tội với đối phương.
Người dẫn đường rất "kiên nhẫn" trả lời: "Sắp đến rồi."
Cố Nhu Nhu nghe câu này cũng nghe đến phát ngán, vừa định hỏi tiếp, kết quả vừa mở miệng đã bị một trận gió cát tạt thẳng vào mặt, cát vàng theo gió len vào miệng, khiến cô ho sặc sụa.
"Phì phì phì!! Rốt cuộc đây là cái nơi quái quỷ gì vậy!!" Cô ta không ngừng nhổ cát bay vào miệng, trong lòng không ngừng hối hận tại sao mình lại đến đây chịu tội.
Bên cạnh Bạch Vũ Nhiên bên cạnh nhìn dáng vẻ của Cố Nhu Nhu, không nhịn được bật cười thành tiếng.