Hàn Diễm nhìn bãi đỗ xe tối đến mức đáng sợ, quay đầu nói với Chân Lục Trà: “Tiểu Lục, chắc chắn là tinh thần cô rối loạn rồi, căn bản không có gì cả, không tin cô nhìn đi.”
Nói xong liền hét lớn về phía bãi đỗ xe, âm thanh vang vọng trong bãi đỗ xe ngầm trống rỗng.
Còn chưa nói hết câu, từ trong bãi đỗ xe tối om bắt đầu vang lên tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, cả tầng hầm thậm chí còn hơi rung chuyển.
!!!
Ngũ quan của Chân Lục Trà đã được hệ thống nâng cấp, có thể giúp cô nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, giống như mèo vậy.
Vì vậy, khi nhìn thấy phía xa trên tường, mặt đất, trần xe chi chít những con thằn lằn biến dị khổng lồ mà buổi sáng cô vừa gặp, cô rất muốn đ.ấ.m c.h.ế.t Hàn Diễm, người đã hét lớn ba mươi giây trước.
Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc những con thằn lằn biến dị này từ đâu đến vậy! Thật sự là cạn lời!
Chân Lục Trà nhìn những con thằn lằn biến dị nhiều không đếm xuể, da đầu tê dại, sau đó nhỏ giọng nói với các thành viên trong đội: “Đi, mau đi thôi.”
Chân Lục Trà nói xong, bọn họ bắt đầu di chuyển cơ thể một cách nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Nhưng rõ ràng, những con thằn lằn biến dị này đã nhắm vào bọn họ.
Trong tầng hầm đỗ xe, vô số thằn lằn khổng lồ bò bằng bốn chi lao về phía đội ngũ. Đôi mắt chúng đục ngầu trắng dã của chúng nhìn chằm chằm vào mấy người bọn họ.
Chân Lục Trà thấy vậy liền quay người bỏ chạy.
An Kỳ cũng vội vàng lấy bộ đàm ra, vừa chạy ra ngoài vừa liên lạc với Tống Khải.
Ở đầu bên kia bộ đàm, Tống Khải đã dẫn các đội khác rút khỏi tòa nhà, sau khi nhận được cuộc gọi cầu cứu của An Kỳ, anh lập tức dẫn người quay lại tòa nhà.
Chân Lục Trà rút s.ú.n.g lục ra, vừa chạy vừa b.ắ.n về phía những con thằn lằn biến dị đang bò về phía mình.
Viên đạn b.ắ.n xuyên qua đuôi của con thằn lằn biến dị, nhưng không làm chậm bước tiến của nó về phía Chân Lục Trà.
Mắt thấy con thằn lằn biến dị nhe hàm răng sắc nhọn sắp cắn vào cổ chân cô, Tạ Lam Án rút d.a.o găm c.h.é.m về phía thằn lằn biến dị.
Đầu của nó bị lưỡi d.a.o của Tạ Lam Án c.h.é.m lìa khỏi thân.
Tạ Lam Án nheo mắt nhìn về phía sau.
Hàng chục con thằn lằn biến dị từ bốn phương tám hướng của bãi đỗ xe ngầm bò ra, đang lao nhanh về phía bọn họ, con nào con nấy trông đều rất đói khát.
Tạ Lam Án dừng bước, dùng dị năng ngưng tụ ra một tấm lưới điện khổng lồ chặn trước mặt những con thằn lằn biến dị đang ùa về phía họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Những con thằn lằn biến dị đang bò về phía mấy người nhất thời không phanh kịp móng vuốt, đ.â.m thẳng vào lưới điện, thân hình khổng lồ của chúng khi chạm vào lưới điện liền tóe ra vô số tia lửa điện. Ngay sau đó, từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bãi đỗ xe ngầm.
Hứa Đồng thấy vậy, vận dụng dị năng của mình, từ dưới đất mọc lên những dây leo thô to, phong tỏa bãi đỗ xe ngầm. Những con thằn lằn biến dị bị chặn lại bên trong không ngừng va chạm vào lưới điện và “bức tường” được đan bằng dây leo.
Nhân lúc những con thằn lằn biến dị bị chặn lại, mọi người chạy vội ra ngoài.
Khi bọn họ chạy ra ngoài, vừa hay gặp Tống Khải và những người khác đang đến tiếp ứng. Thấy mấy người không sao, thằn lằn biến dị cũng không đuổi theo, liền cùng nhau ra khỏi tòa nhà.
Mặc dù thằn lằn biến dị đã bị chặn lại, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Dù sao số lượng thằn lằn trong bãi đỗ xe ngầm cũng phải đến hàng chục con, chỉ dựa vào dị năng của hai người chắc chắn không chống đỡ được bao lâu.
Cả nhóm vừa chạy ra khỏi tòa nhà, từ phía bãi đỗ xe ngầm liền truyền đến một tiếng nổ lớn, ngay sau đó Chân Lục Trà cảm thấy mặt đất cát vàng dưới chân mình hơi rung chuyển.
Cô quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, phía sau tòa nhà, một đám thằn lằn biến dị đen kịt bò ra, những chỗ lồi lõm trên người thằn lằn vốn đã khiến Chân Lục Trà cảm thấy rất khó chịu, huống chi là những con thằn lằn biến dị phiên bản phóng to.
Các đội khác đang chờ lệnh bên ngoài, nhìn thấy những con thằn lằn biến dị khổng lồ ùa ra từ tòa nhà, mặt ai nấy đều trắng bệch.
Chân Lục Trà lấy từ trong không gian ra chiếc búa màu hồng của mình, lúc này trời đã tối hẳn.
Cô nhớ lại thế giới động vật mình từng xem trước đây, trong đó nói rằng, có một loài tắc kè hoa sống về đêm thuộc họ Tắc kè đã tiến hóa khả năng nhìn đêm đến cực hạn, trong môi trường tối không có ánh sáng, thị lực của chúng vẫn rất cao.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Chân Lục Trà bây giờ chỉ có thể cầu nguyện những con thằn lằn biến dị này không phải là tắc kè hoa sống về đêm, nếu không bọn họ có thể sẽ càng thêm khó khăn.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô, Chân Lục Trà cầm búa tấn công thằn lằn, phát hiện thị lực của chúng có vẻ không nhạy bén, thậm chí có chút chậm chạp.
Những người khác rõ ràng cũng phát hiện ra điểm này, sau khi nắm bắt được nhược điểm này của thằn lằn biến dị, liền dễ đối phó hơn nhiều, nhưng số lượng thằn lằn quá nhiều, mọi người vẫn cảm thấy hơi vất vả.
Chân Lục Trà cầm búa, khi một con thằn lằn biến dị khổng lồ nhảy về phía cô, liền dùng búa đập mạnh vào trán nó, mặc dù trán thằn lằn do biến dị mà trở nên cứng rắn hơn rất nhiều, nhưng vẫn không chống đỡ nổi một búa của cô.
Con thằn lằn khổng lồ bị cô đập bay ra ngoài, khi rơi xuống đất, đầu nó thậm chí còn lõm vào.
Khác với dị năng hoa mỹ của những người khác, Chân Lục Trà giống như chiến binh nhập thể, búa đập vào thịt. Một cô gái hệ Thủy ở phía xa nhìn thấy phương thức chiến đấu tàn bạo của Chân Lục Trà, trong lòng thầm khen ngợi.
Mặc dù số lượng thằn lằn biến dị đông đảo, nhưng sức mạnh của mấy đội cộng lại hiển nhiên mạnh hơn. Sau hai giờ chiến đấu, chỉ còn lại mấy con thằn lằn què chân vẫn đang loạng choạng lao về phía mọi người.
Tạ Lam Án nhìn chúng, tiện tay phóng ra vài tia sét, ngay lập tức kết liễu những con thằn lằn biến dị còn lại.
Lúc này, mấy đội đều mệt mỏi không chịu nổi, có người thấy thằn lằn biến dị đã bị tiêu diệt hết, liền ngồi phịch xuống đất, miệng thở hổn hển, có người thì bắt đầu moi tinh hạch trong đầu thằn lằn biến dị.
Chân Lục Trà dùng búa hồng chống đỡ cơ thể, thể lực của cô dù sao cũng đã được hệ thống nâng cấp. Mặc dù vẫn cảm thấy hơi mệt, nhưng so với những người ngồi bệt dưới đất thở dốc thì vẫn tốt hơn nhiều.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, dùng tay áo còn khá sạch lau đi mồ hôi trên mặt. Cơn gió đêm mang theo cát vàng thổi tới, khiến Chân Lục Trà cảm thấy hơi lạnh.
Haizz, thật muốn được nằm trong chăn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy quá! Không ngờ xuyên không rồi mà vẫn không thoát khỏi số phận thức khuya, chậc chậc chậc…
Lúc này, Tạ Lam Án đi đến bên cạnh cô, cởi áo khoác tác chiến của mình khoác lên người cô.