Đường Nguyệt cố gắng kéo tay Tạ Lam Án đang ôm Chân Lục Trà ra, nhưng đôi tay đó dù kéo thế nào cũng không thể kéo ra được, "Lão đại, Trà Trà nói cô ấy không muốn biến thành zombie… Anh không thể để cô ấy biến thành zombie rồi tỉnh lại…"
Giọng nói của Đường Nguyệt nghẹn ngào, nội tâm của cô cũng không thể chấp nhận được sự ra đi của Chân Lục Trà. Rõ ràng, rõ ràng vừa rồi vẫn còn là một người sống sờ sờ, thế mà giờ đây người gọi mình là chị Đường Đường đã không còn nữa.
Hứa Đồng ngơ ngác đứng bên cạnh Tạ Lam Án, không dám tin, ngoài không dám tin ra vẫn là không dám tin.
Sao có thể như vậy được?
Chú Viên nhìn thiếu niên ngơ ngác đứng tại chỗ, còn có Tạ Lam Án đang quỳ trên đất ôm nhóc Lục, trong mắt tràn đầy đau lòng, ông nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tạ Lam Án: "Tiểu Tạ à, hãy để Trà Trà rời đi với thân phận con người, đây là tâm nguyện cuối cùng của con bé."
Hai mắt Tạ Lam Án đỏ hoe, môi run rẩy, tim Tạ Lam Án giống như bị người ta nắm chặt, lại giống như bị người ta dùng d.a.o cắt, trong đầu trống rỗng, thậm chí còn cảm thấy tất cả những điều này đều là một giấc mơ, đợi đến khi tỉnh mộng, Chân Lục Trà vẫn sẽ trở về bên cạnh anh, sẽ lại ôm lấy anh.
Nhưng cơ thể dần lạnh đi trong lòng đã kéo ý thức của Tạ Lam Án trở lại.
Anh vuốt nhẹ lên mặt cô, lau đi vết m.á.u trên mặt cô, sau đó cúi người hôn lên môi cô.
Tạ Lam Án rút loan đao từ nhỏ đã theo mình bên hông ra, một tay nhẹ nhàng nâng Chân Lục Trà lên, tay cầm đao run rẩy đ.â.m vào sau gáy cô.
Máu b.ắ.n lên tay Tạ Lam Án, anh giống như không biết hít thở, chỉ ngơ ngác ôm người trong lòng, ánh sáng duy nhất trong mắt vỡ vụn.
Ngay lúc này, những con lạc đà bị ngọn lửa chặn lại trong biệt thự lại bắt đầu tranh nhau lao về phía bọn họ, Hứa Đồng và Hàn Diễm muốn kéo Tạ Lam Án đang quỳ dưới đất dậy, nhưng mặc cho bọn họ kéo thế nào, Tạ Lam Án vẫn quỳ tại chỗ ôm Chân Lục Trà, cả người giống như bức tượng không có linh hồn.
Hàn Diễm cũng không nhịn được mà rơi nước mắt: "Lão đại! Đi mau!" Hắn dùng sức kéo, nhưng không có tác dụng.
Đường Nguyệt loạng choạng đi đến bên cạnh Tạ Lam Án, nghẹn ngào nói: "Lão đại, anh không phải nói đưa Trà Trà về sao? Anh phải đưa cô ấy về…"
Nghe thấy lời nói của Đường Nguyệt, ánh mắt Tạ Lam Án khẽ động, môi khẽ mở: "Trà Trà, anh đưa em về nhà, về nhà của chúng ta…"
Hàn Diễm thấy Tạ Lam Án cuối cùng cũng đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy vô số mệt mỏi đè nặng lên người Tạ Lam Án, cả người toát ra một sự hoang vắng.
Những con lạc đà biến dị phía sau lại bắt đầu tấn công dữ dội về phía mọi người.
Cố Nhu Nhu lúc này mới tỉnh táo lại từ sự thật Chân Lục Trà đã chết, khóe miệng cô không nhịn được mà nở nụ cười điên cuồng.
Chân Lục Trà, Chân Lục Trà cuối cùng cô ta cũng c.h.ế.t rồi!
Trong mắt Cố Nhu Nhu tràn đầy vui mừng, thậm chí còn quên mất chỗ dựa của cô và cha của con cô đã c.h.ế.t với thân phận zombie.
Chân Lục Trà, kiếp này, cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Bạch Dật ở bên cạnh Cố Nhu Nhu, nhìn trong mắt đối phương toát ra sự điên cuồng và kích động đè nén, mà ánh mắt của cô ta lại rơi vào trên người cô gái đã c.h.ế.t trong đội của Tạ Lam Án kia.
Bạch Dật lại nhìn đội trưởng đang nằm trên sa mạc, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương.
Nhưng hắn không thể không quan tâm đến Cố Nhu Nhu, cô ta dù sao cũng là mẹ của con Đình Lệ, mắt thấy lạc đà biến dị sắp lao về phía bọn họ, Bạch Dật nắm lấy cánh tay Cố Nhu Nhu, gọi em gái mình và Hà Bằng Bồng rút lui.
Khi Tống Khải bọn họ đến chi viện, chỉ nhìn thấy xác lạc đà biến dị đầy đất.
Máu đỏ hòa vào cát vàng, mặt trời đỏ phía chân trời và cảnh tượng này tương phản nhau, thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
Tạ Lam Án đứng trong một mảnh đỏ này, toàn thân đều là m.á.u khô, chỉ có Chân Lục Trà được hắn ôm trong lòng là không dính một chút nào.
Sau đó, Tạ Lam Án theo ước định đưa cô về nhà của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mặc dù đã sắp vào đông, hoa trong vườn vẫn nở rực rỡ, đó là Tạ Lam Án đặc biệt tìm dị năng giả đến trồng.
Cho dù là mùa đông lạnh giá, tuyết rơi dày đặc cũng sẽ không khô héo tàn úa.
Nhưng có tác dụng gì nữa, Tạ Lam Án nhìn hoa đầy sân, trong lòng lại chỉ có một mảnh hoang vu.
Hoa của hắn vĩnh viễn sẽ không nở nữa…
……
……
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Chân Lục Trà tỉnh lại trong một đống đổ nát.
Khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu từng cơn đau nhức, giống như có thứ gì đó sắp chui ra khỏi đầu.
Mình đây là sắp mọc não rồi sao?
Ký ức của Chân Lục Trà chỉ dừng lại ở cảm giác mất trọng lượng khi máy bay lao xuống.
Sau đó mở mắt ra, liền đến nơi xa lạ này.
Cô nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong một đống đổ nát, xung quanh đều là tàn tích của các tòa nhà, bụi bay lơ lửng trong không trung.
Hơn nữa phóng tầm mắt nhìn ra, không một bóng người.
Nơi này yên tĩnh không có nửa điểm hơi người, Chân Lục Trà có chút hoảng sợ.
Cô không cho rằng sau khi máy bay rơi còn có khả năng sống sót, hơn nữa bên cạnh mình cũng không có tàn tích của máy bay.
Chân Lục Trà vội vàng nhìn quần áo trên người mình.
Áo gió màu xanh thẫm, bên trên còn thêu hoa văn phức tạp, là quần áo mình mặc khi lên máy bay.
Cô lại sờ lên cổ, trong tay chạm phải vật lạnh lẽo, chính là sợi dây chuyền ngọc lục bảo mà mình thích nhất.
May quá may quá, đây là cơ thể của mình.
Chân Lục Trà thở phào nhẹ nhõm.
Chân Lục Trà có linh cảm, mình hẳn là đã xuyên không rồi, dù sao thì ai có thể sống sót sau khi máy bay rơi chứ, khả năng này còn nhỏ hơn cả xuyên không.
Chân Lục Trà đứng dậy, nhìn mảnh đất tĩnh mịch này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Rốt cuộc mình đang ở đâu? Xuyên đến hiện trường thảm họa nào rồi sao?
Lúc này, Lục Trà phóng tầm mắt ra xa. Trời đất trước mặt như bị phủ một lớp sương mờ, cả thế giới chìm trong sắc xám. Xung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua.
Thế giới màu xám này dường như chỉ có một mình cô.
Chân Lục Trà có chút sợ hãi. Cô muốn bước xuống khỏi đống đổ nát, nhưng lại quên mất mình đang đi giày cao gót, suýt chút nữa khiến bản thân ngã gãy chân.
May mắn là cô không bị trẹo cổ chân, chỉ có vài viên đá vụn cào xước mu bàn chân trắng nõn một vết nhỏ.
Máu rỉ ra từ vết thương, nhưng cô không cảm thấy đau lắm. Trên người cũng không có gì để xử lý, nên chỉ qua loa dùng gấu áo khoác lau hai lần rồi mặc kệ.
Cô bước đi giữa những đống hoang tàn, lờ mờ nhận ra nơi này từng là một thành phố phồn hoa, chỉ là không biết vì sao lại trở nên như bây giờ.