Hình như lúc nãy, trong lúc chiến đấu với bọn quái vật, cô đã sơ ý để móng vuốt của một con cào trúng.
Chắc không sao đâu nhỉ? Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.
Nghĩ vậy, Chân Lục Trà không quá để tâm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo mới, cô lập tức hứng thú lục lọi đồ ăn trong không gian.
Càng bất ngờ hơn khi cô phát hiện ra không gian này còn có cả một khu đông lạnh, bên trong dự trữ không ít thịt và rau củ quả đông lạnh.
Nhìn thấy mấy thứ này, mắt cô sáng lên, hoàn toàn quên mất vết thương trên cánh tay.
Buổi tối, Chân Lục Trà nấu một nồi lẩu, trong khi bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa nhỏ.
Mưa rơi tí tách trên cửa sổ. Cô mở hé cửa, để từng cơn gió lạnh lùa vào, hòa cùng hơi nóng nghi ngút bốc lên từ nồi lẩu cay, tạo thành một sự đối lập hoàn hảo.
Không thể nói là tuyệt vời đến mức nào!
Chân Lục Trà cảm thấy mình không phải xuyên vào thế giới tận thế để đánh quái, mà là đến đây để nghỉ dưỡng! Tuyệt đối là thế!
Không có người đại diện kè kè bên cạnh, không có lịch trình dày đặc khiến cô quay cuồng. Giờ đây, chỉ có nồi lẩu cay bốc khói và cơn mưa lạnh rả rích ngoài kia.
Cô vừa ăn vừa tận hưởng khoảnh khắc thư giãn hiếm có, cảm thấy xuyên đến thế giới này cũng không tệ lắm.
Nhưng đến tối, cô lại không nghĩ vậy nữa.
Cả người cô lạnh run, ý thức mơ hồ, nhưng hai má lại nóng bừng như đang bị thiêu đốt, cổ họng thì khô khốc khó chịu.
Cô bị sao vậy? Lẽ nào bị cảm rồi sao?
Cơn sốt ập đến bất ngờ khiến cô mất hết sức lực, muốn dậy rót một ly nước thôi cũng không làm nổi.
Cô khó chịu vô cùng, nhưng xung quanh lại chẳng có ai.
Giữa cơn sốt cao, Chân Lục Trà mơ hồ nghe thấy một giọng nam vang lên bên tai.
Giọng nói ấy trầm thấp, trong trẻo nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn da diết.
Anh nhẹ nhàng nói:
“Trà Trà, anh đưa em về nhà.”
...
Chân Lục Trà đột ngột mở mắt, giọng nói trầm ấm dễ nghe bên tai lập tức biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Cô xoa xoa cái đầu đau nhức, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ về giọng nói quen thuộc kia thì chợt nhận ra—hình như mình đã sốt đến mức hôn mê.
Nhưng… chiếc khăn đắp trên trán cô là từ đâu ra?
Chân Lục Trà nhíu mày, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài xe RV. Cô định xuống giường dò xét thì cánh cửa chợt mở, một người phụ nữ tóc ngắn bước lên xe.
Phản ứng đầu tiên của Chân Lục Trà là lập tức lấy chiếc búa trong không gian ra, toàn thân cảnh giác.
Người phụ nữ kia thấy vậy cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ nhàn nhạt nói:
“Tỉnh rồi à? Cô đã sốt ba ngày ba đêm rồi.”
Chân Lục Trà nhìn chằm chằm cô ấy, thấy không có dấu hiệu ác ý mới chậm rãi cất búa vào không gian.
Khoảnh khắc chiếc búa biến mất trong tay cô, ánh mắt người phụ nữ lóe lên vẻ kinh ngạc.
Dị năng giả hệ không gian vốn không nhiều, phần lớn đều được căn cứ trọng dụng và bảo vệ cẩn thận. Theo lý mà nói, không thể có chuyện một người sở hữu dị năng hiếm như vậy lại lang thang một mình giữa nơi hoang vu thế này.
Chân Lục Trà cầm chiếc khăn trên trán lên, nhìn đối phương rồi hỏi:
“Ba ngày nay là cô chăm sóc tôi sao?”
“Ừm.”
Câu trả lời ngắn gọn, không thừa một chữ.
Không hiểu sao, Chân Lục Trà lại cảm thấy sự lạnh nhạt này rất quen thuộc, hình như trước đây cũng có một người từng đáp lại cô như vậy.
Nhìn người phụ nữ trước mặt, cô dần thả lỏng cảnh giác, trên môi nở nụ cười:
“Cảm ơn cô, nếu không nhờ cô, chắc tôi đã bị quái vật bên ngoài ăn thịt lúc đang sốt rồi. À đúng rồi, tôi tên là Chân Lục Trà, còn cô?”
Quái vật?
Bây giờ lại có người gọi zombie như vậy sao?
Người phụ nữ không hỏi nhiều, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Nam Sương.”
Câu trả lời vẫn ngắn gọn như cũ.
Chân Lục Trà hơi xấu hổ trước thái độ thờ ơ của đối phương, nhưng vẫn gượng cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Nam Sương… là ‘sương’ trong sương hoa sao? Tên cô hay thật đấy, ha ha ha.”
Không ngờ, lần này người kia chẳng buồn đáp lại.
Trời! Ai đến cứu cái chứng sợ xã hội này của cô với!
Chân Lục Trà cảm thấy ngón chân mình sắp cào ra một tòa lâu đài Barbie mộng mơ rồi.
Ngay lúc hai người nhìn nhau, không ai nói thêm câu nào, bụng Chân Lục Trà lại kêu ùng ục.
Nam Sương nhíu mày, nhìn cô một lát, rồi không nói gì lấy ra gói lương khô cuối cùng của mình.
Chân Lục Trà nhìn Nam Sương đi tới, đưa cho mình một gói gì đó.
Cô nghi hoặc nhìn Nam Sương: "Đây là...?"
“Bánh quy nén, ăn đi.” Nam Sương nhét gói bánh vào tay cô, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như trước.
Chân Lục Trà cúi đầu nhìn gói bánh quy nén trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Nam Sương: “Cô không ăn sao?”
“Tôi không đói.” Nam Sương mặt không đổi sắc nói.
Nhưng ngay giây tiếp theo, bụng cô ấy lại phát ra tiếng kháng nghị.
…
Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng xấu hổ.
.
Nam Sương nhìn đồ nướng bày ra trước mặt, đầu óc có chút không kịp phản ứng.
Cô biết có một số dị năng giả hệ không gian rất sung túc, nhưng giống như Chân Lục Trà thì thật sự không nhiều.
Nói thế nào nhỉ.
Không chỉ sung túc, mà còn rất có tính nghi thức.
Cô ấy thậm chí còn mở mấy chai rượu trái cây.
Nam Sương đã không nhớ lần cuối cùng mình ăn đồ nướng là khi nào.
Từ khi mạt thế bắt đầu, thế giới của cô chỉ có chạy trốn, loay hoay tìm thức ăn, cố gắng sống sót. Một bữa cơm đầy đủ thế này đối với cô xa xỉ đến mức tưởng như đã thuộc về một thế kỷ trước.
“Mau ăn đi!” Giọng nói vui vẻ của Chân Lục Trà vang lên bên tai cô.
Nam Sương nhìn Chân Lục Trà hai tay thoăn thoắt, một xiên thịt nướng lật qua lật lại trên ngọn lửa, mùi thơm liền cuồn cuộn bốc lên, tranh nhau chui vào mũi cô.
Thơm quá.
Thấy dáng vẻ có chút ngây ngốc của Nam Sương, Chân Lục Trà hào phóng nhét xiên thịt vừa nướng xong vào tay cô ấy:
“Mau ăn đi! Kỹ thuật nướng thịt của tôi siêu đỉnh! Đảm bảo cô ăn một miếng liền muốn ăn miếng tiếp theo!”
Chân Lục Trà lúc này giống hệt như một ông chủ đa cấp của tiệm đồ nướng.
Nam Sương nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô, trong veo như hồ nước chưa bị vẩn đục.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nụ cười của cô ấy cũng giống như ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng vào lòng người.
Bất giác, Nam Sương có chút không dám nhìn thẳng vào cô nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu cắn một miếng xiên thịt trong tay.
Và ngay khi ăn miếng đầu tiên—
Nam Sương đã bị kinh diễm.
Mùi thịt bùng nổ trong miệng, độ mềm cứng vừa phải, vị cay vừa đủ, còn mang theo một chút vị ngọt làm trung hòa đi cảm giác kích thích.
Quả thật đúng như Chân Lục Trà nói, cô ăn một miếng liền muốn ăn tiếp miếng nữa, từng miếng từng miếng, hoàn toàn không dừng lại được.
Chân Lục Trà đang nướng thịt, nhìn thấy dáng vẻ ăn ngon lành của cô ấy, trên mặt không giấu được vẻ kiêu ngạo.
Ha! Quả nhiên, không ai có thể cưỡng lại kỹ thuật nướng thịt của cô.