Chân Lục Trà nhìn gã đàn ông đang quằn quại dưới chân như một con sâu, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ.
Ngay giây tiếp theo, trong tay cô liền xuất hiện một chiếc dùi băng vẫn đang bốc hơi lạnh.
Dưới ánh nắng mặt trời, đầu nhọn của dùi băng lấp lánh ánh sáng sắc lạnh.
Chân Lục Trà bắt chước nhân vật phản diện trong mấy bộ phim truyền hình cô từng xem, lạnh lùng nói:
“Ngươi không nên đụng vào đồ của ta.”
Giọng nói vang lên như mang theo từng cơn gió lạnh, buốt đến tận xương.
Tên đàn ông dưới chân run lẩy bẩy, giọng điệu lập tức chuyển sang van xin:
“Tôi… tôi không dám nữa! Là tôi đã mạo phạm ngài, xin ngài hãy tha cho tôi! Tôi đảm bảo sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa, cũng không dám dòm ngó đồ của ngài! Xin hãy tha cho tôi lần này!!”
Nam Sương đứng bên cạnh nhìn Chân Lục Trà ra vẻ lạnh lùng, không những không cảm thấy đáng sợ mà còn thấy có chút… đáng yêu.
Chân Lục Trà nghe hắn cầu xin, hài lòng gật đầu, sau đó giơ chân đá một cú vào m.ô.n.g hắn, lạnh nhạt nói:
“Đừng để ta gặp lại ngươi. Cho ngươi mười giây, biến khỏi tầm mắt ta.”
Giọng nói vẫn lạnh lẽo như thể mang theo sương giá.
Nhưng nếu lúc này gã đàn ông vừa bò vừa chạy kia mà quay đầu lại, chắc chắn sẽ thấy rõ nụ cười không thể nhịn được trên mặt Chân Lục Trà.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Chờ đến khi bọn chúng chạy mất dạng, cô cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, ôm bụng cười ha hả:
“Ha ha ha! Nam Sương, cô có thấy mấy tên đó không? Cười c.h.ế.t tôi mất! Ha ha ha! Xem ra diễn xuất của tôi lại lên trình rồi!”
Nam Sương nhìn cô ấy cúi người cười không ngớt, khóe môi và đuôi mày cũng bất giác nhuốm đầy ý cười.
Chân Lục Trà thấy Nam Sương cười, không tiếc lời khen ngợi:
“Nam Sương, cô cười lên thật đẹp, cô nên cười nhiều hơn.”
Nhưng ngay khi nghe câu đó, nụ cười trên mặt Nam Sương đột nhiên khựng lại.
Trong mắt cô ấy thoáng qua một tia mất mát xen lẫn hận ý.
Đã từng có một người cũng nói với cô ấy câu này… Nhưng người đàn ông miệng nói yêu cô ấy cuối cùng lại phản bội cô ấy.
Chân Lục Trà thấy Nam Sương im lặng thì lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.
Tuy không rõ tại sao tâm trạng Nam Sương lại đột nhiên sa sút, nhưng Chân Lục Trà cũng không định hỏi nhiều. Cô vội vàng đổi chủ đề, cố gắng phân tán sự chú ý của đối phương.
“Nam Sương, Nam Sương! Cái này trong tay tôi là sao vậy? Sao tự nhiên tôi lại có thể kết băng rồi?”
Cô xòe tay ra, một bông hoa tuyết lơ lửng trong lòng bàn tay, lấp lánh dưới ánh sáng.
Nam Sương nghe thấy giọng cô, như bị kéo ra khỏi dòng hồi ức.
Nhìn dị năng hệ băng ngưng tụ trong tay Chân Lục Trà, cô nhíu mày, giọng đầy vẻ không thể tin nổi:
“Cô không biết đây là gì sao?”
Lúc này, ánh mắt Nam Sương nhìn Chân Lục Trà chẳng khác nào đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Chân Lục Trà chưa từng thấy cô ấy có biểu cảm sinh động như vậy, nuốt nước bọt, có chút chột dạ nhìn đối phương, cẩn thận hỏi: “Xem ra tôi nên biết gì đó sao?”
Bất đắc dĩ, Nam Sương kể lại cho cô nghe một số chuyện từ khi bắt đầu mạt thế đến nay.
Nhờ đó, Chân Lục Trà mới biết được những quái vật từng tấn công mình được gọi là zombie, thứ mà trước đây cô chỉ thấy trong phim ảnh. Ngoài ra, cô còn biết đến sự tồn tại của dị năng và cấp bậc của dị năng giả.
Nghe đến đây, Chân Lục Trà tò mò hỏi:
“Vậy bây giờ trong mạt thế, ai là người có dị năng mạnh nhất, cấp bậc cao nhất?”
Chân Lục Trà giống như một đứa trẻ tò mò mới đến khám phá thế giới này, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Nam Sương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ánh nhìn như vậy thật sự quá phạm quy… Nam Sương bị nhìn đến mức có chút đỏ mặt, hắng giọng đáp:
“Là đội trưởng đội chiến đấu Ảnh Tức, Tạ Lam Án.”
“Tạ Lam Án…?” Chân Lục Trà lẩm bẩm lặp lại cái tên này.
Thật kỳ lạ! Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này, vậy mà lại cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Nam Sương thấy cô đột nhiên thất thần, liền hỏi:
“Sao vậy? Cô quen anh ta sao?”
Chân Lục Trà hoàn hồn, vội vàng xua tay: “Không, chỉ là cảm thấy tên anh ta nghe hay hay.”
Nam Sương nghe cô ấy nói vậy, chỉ cười nhạt:
“Đừng để cái tên hay ho của anh ta lừa, người này không đơn giản đâu.”
“Không đơn giản? Không đơn giản thế nào?” Chân Lục Trà tò mò hỏi.
Nam Sương tiếp tục giải thích:
“Anh ta gần như là người đứng đầu kim tự tháp trong mạt thế này, dị năng hệ Không gian và hệ Sấm Sét, nghe nói hệ Sấm Sét đã đạt đến cấp mười. Chỉ riêng Tạ Lam Án đã có thể quét sạch toàn bộ zombie của cả một thành phố.”
“Wow!” Chân Lục Trà tròn mắt, “Vậy anh ta thật sự không đơn giản. Nam Sương, cô đã gặp anh ta chưa? Có đẹp trai không? Có khí chất ngầu lòi không? Có phải bên cạnh anh ta đều có mỹ nữ vây quanh, giống như nam chính Long Ngạo Thiên trong tiểu thuyết không?”
Trong đầu Chân Lục Trà, hình tượng Tạ Lam Án đã mặc định là kiểu nam chính bá đạo, vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ, xung quanh lúc nào cũng có một đám mỹ nữ tranh giành. Giống như nam chính Long Ngạo Thiên kiểu “ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo” mà cô đã xem.
Nam Sương bất lực nhìn cô, dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán Chân Lục Trà:
“Có phải cô xem tiểu thuyết nhiều quá rồi không?”
“Tôi chưa từng gặp anh ta, nhưng nghe nói anh ta rất đẹp trai. Hơn nữa, trước đây còn có một vị hôn thê, nhưng vị hôn thê của anh ta đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ.”
Đôi mắt Chân Lục Trà lập tức sáng lên đầy hóng hớt:
“Vị hôn thê? Hy sinh?”
Đây chẳng phải là mở đầu kinh điển của văn học thế thân trong tiểu thuyết sao? Không chừng sắp tới, Tạ Lam Án sẽ gặp một cô gái giống hệt vị hôn thê của mình, sau đó mở ra một đoạn tình tiết ngược luyến tàn tâm, kiểu “Uyển Uyển giống Khanh”, cuối cùng truy thê đến mức hỏa táng tràng.
Trong đầu Chân Lục Trà đã tự tưởng tượng ra một màn tình tiết cẩu huyết kinh thiên động địa.
Thật là đặc sắc!
Lúc này, Nam Sương hoàn toàn không biết trong đầu nhỏ của Chân Lục Trà đã diễn ra cả một vở kịch dài mấy chục tập.
------
Tạ Lam Án ở cách xa ngàn dặm đột nhiên hắt hơi một cái.
Tối qua, anh mơ thấy Trà Trà. Cô ấy vẫn thích cười như vậy, nụ cười rạng rỡ như một mặt trời nhỏ. Nhưng không biết vì sao, Trà Trà trong mơ đang cười bỗng nhiên bật khóc.
Cô ấy khóc lớn, vừa khóc vừa nói với anh:
“Hóa ra chỉ là Uyển Uyển giống Khanh mà thôi! Tình yêu và thời gian bao năm qua cuối cùng cũng trao nhầm!!! Chúng ta chia tay đi!!!”
Tạ Lam Án lập tức giật mình tỉnh dậy, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, tim đập dữ dội trong lồng ngực.
Trà Trà của anh… không cần anh nữa sao?
Thế nên đến tận sáng nay, anh vẫn không thể vực dậy tinh thần, trong đầu cứ lặp đi lặp lại giấc mơ tối qua.