Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

Chương 134: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY ĐẸP TRAI THẬT ĐẤY!



Nhà ở đây đều là nhà riêng, tuy không lớn lắm nhưng lại rất ấm cúng, mang đến cảm giác gia đình mà Chân Lục Trà thích.

Tuy nhiên, nhà ở khu A hai năm qua đã bị mua gần hết, số còn lại không phải ánh sáng không tốt thì chính là nằm ở vị trí hẻo lánh.

Hai người xem cả buổi chiều cũng không ưng ý căn nào.

Chân Lục Trà chậm rãi bước dọc theo con phố trong khu A. Phía trước, người môi giới vẫn đang cố thuyết phục hai người mua căn nhà có ánh sáng không tốt chút nào kia.

Đột nhiên, Chân Lục Trà dừng bước.

Ánh mắt cô rơi vào một căn nhà có sân vườn đầy hoa. Lúc này, mặt trời đang lặn xuống, ánh hoàng hôn phủ lên toàn bộ sân vườn, khiến mỗi bông hoa đều như đang tỏa sáng.

Ngay lúc này, một người đàn ông từ trong căn nhà bước ra.

Xung quanh anh ta mang theo cảm giác lạnh lẽo có chút cô đơn, nhưng sân vườn đầy hoa này lại làm dịu đi sự băng giá ấy, khiến bóng dáng anh ta trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Ánh mắt Chân Lục Trà di chuyển lên trên, nhưng vì ngược sáng, cô không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của đối phương.

Chỉ có đôi mắt hoa đào kia, cùng với nốt ruồi lệ dưới mắt—

Xông thẳng vào tim Chân Lục Trà.

Người đàn ông này… đẹp trai thật đấy!

Ngay lúc này, từ trong căn nhà này đi ra một người đàn ông, xung quanh anh ta đều là cảm giác lạnh lẽo có chút cô đơn, nhưng sân vườn đầy hoa này lại làm nổi bật bóng dáng anh ta, khiến anh ta trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Ánh mắt di chuyển lên trên, vì ngược sáng, Chân Lục Trà có chút không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng đôi mắt hoa đào và nốt ruồi lệ dưới mắt anh ta lại xông thẳng vào trái tim Chân Lục Trà.

Người đàn ông này... đẹp trai thật đấy!



Trái tim Chân Lục Trà không hiểu sao đập thình thịch, thậm chí còn có chút chua xót kỳ lạ.

Cô cứ đứng yên đó, nhìn người đàn ông trước mặt, không thể rời mắt.

Tạ Lam Án bước ra khỏi căn nhà, để ánh hoàng hôn nhuộm lên thân mình.

Nhưng anh không cảm thấy ấm áp.

Ngắm nhìn khu vườn rực rỡ trước mắt, lòng anh vẫn lặng như nước, không chút gợn sóng.



Chỉ là, anh cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ánh nhìn nóng bỏng, rõ ràng đến mức khiến anh nhận ra ngay lập tức.

Lạ thay, anh lại không hề cảm thấy khó chịu.

Tạ Lam Án ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt ấy.

Trong khoảnh khắc ấy, hơi thở của anh như ngừng lại.

Toàn thân cứng đờ, đứng sững trên bậc thềm cửa ra vào.

Trà Trà…?

Anh không dám chớp mắt.

Không dám cử động.

Anh sợ rằng nếu mình động đậy, cô gái trước mặt sẽ lại tan biến như ảo ảnh trong vô số giấc mơ của anh suốt bốn năm qua.

Hai người cứ thế nhìn nhau không biết bao lâu, mãi đến khi Nam Sương bên cạnh kéo nhẹ tay Chân Lục Trà, cô mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

"Trà Trà, sao thế?" Nam Sương nghi hoặc hỏi.



Nhìn theo hướng ánh mắt của Chân Lục Trà, Nam Sương thấy một người đàn ông đang nhìn chằm chằm về phía này.



Chính xác hơn, là đang nhìn Chân Lục Trà bên cạnh mình không chớp mắt.



Nam Sương cau mày: "Chúng ta đi thôi, căn nhà đó chắc là có chủ rồi." Nói xong, cô kéo Chân Lục Trà rời đi.



Chân Lục Trà quay đầu nhìn người đàn ông kia một lần nữa, trong lòng vẫn còn chút lưu luyến.

“À, ừm… Chúng ta đi thôi.”

Dáng vẻ lúc này của cô hệt như chàng thư sinh mặt trắng bị hồ ly tinh mê hoặc, bước chân có phần lơ đãng.



Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Mãi đến khi Chân Lục Trà rời đi, Tạ Lam Án vẫn đứng nguyên tại chỗ, thất thần nhìn theo bóng lưng cô.

Nước mắt dâng lên, nhòe đi tầm nhìn.

Anh lẩm bẩm:

“Là mơ sao…”

Trên đường đi, trong đầu Chân Lục Trà cứ hiện lên hình ảnh người đàn ông lúc nãy.



Hồn vía thất lạc, cảm giác ấy giống như gặp lại người thân đã xa cách suốt bao năm.

Trong lòng Chân Lục Trà chua xót, xen lẫn chút đau đớn.

Là ảo giác sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -



Chân Lục Trà không chắc chắn. Nam Sương cũng nhận ra cô có chút lơ đãng, nhưng chỉ nghĩ rằng cô không tìm được căn nhà ưng ý nên tâm trạng có chút hụt hẫng mà thôi.

Một bàn tay lạnh lẽo bất ngờ túm lấy cổ tay Chân Lục Trà từ phía sau.

Cô giật mình quay lại.

Người vừa túm lấy cô không ai khác chính là Tạ Lam Án đã hoàn hồn đuổi theo.



Anh nhìn người vô cùng quen thuộc trước mắt, hai mắt đỏ hoe, cả người run rẩy.

Giọng nói khàn đặc, ngắt quãng:

“Trà… Trà… em, em về rồi sao…?”

Tạ Lam Án tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Người này.

Khuôn mặt này.

Cảm giác này.

Tất cả đều không thể sai.

Bốn năm qua, anh đã khắc sâu hình bóng cô vào tâm trí, tưởng tượng hàng nghìn lần đến khoảnh khắc được gặp lại cô, nhưng chưa từng nghĩ giây phút ấy lại đến theo cách này.

Chân Lục Trà sững người, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt trước mắt.

Cô nhìn người đàn ông đang nắm chặt cổ tay mình, nhìn vành mắt anh dần đỏ lên, nhìn những giọt nước mắt lớn lăn dài trên gò má anh.

Mỹ nam rơi lệ!

Đẹp thì có đẹp, nhưng…

Sao ánh mắt anh ta nhìn cô lại cứ như đang nhìn người vợ đã khuất của mình vậy?

Hay là… đến ăn vạ?

Chân Lục Trà đảo mắt, vừa lúng túng vừa nghi hoặc hỏi:

“Anh… anh có nhận nhầm người không?”

Nam Sương đứng cạnh rất cảnh giác với người đột nhiên xuất hiện này, nếu không phải Chân Lục Trà đang nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, cô đã cho gã đàn ông này một đ.ấ.m từ lâu rồi.



Tạ Lam Án ngỡ ngàng nhìn người trước mặt, ánh mắt cô quá xa lạ, xa lạ đến mức khiến lòng anh lạnh buốt.

Bàn tay đang nắm cổ tay cô bất giác siết chặt hơn.

Chân Lục Trà khẽ nhíu mày, đau đến mức phải “xì” một tiếng.

Lúc này, Tạ Lam Án mới giật mình buông tay:

“Xin lỗi, xin lỗi Trà Trà, anh làm em đau sao?”

Chân Lục Trà nhìn cổ tay mình ửng đỏ, trong lòng chửi thầm.

Anh trai à, anh đang nói nhảm gì vậy? Nếu không phải vì anh đẹp trai, tôi đã đ.ấ.m anh bay xa rồi.

Tạ Lam Án không biết Chân Lục Trà đang nghĩ gì. 

Ánh mắt anh vẫn tham lam nhìn cô, như một lữ khách lạc giữa sa mạc bỗng tìm thấy ốc đảo, không dám tin cũng không nỡ rời mắt.

Có lẽ thứ trong mắt anh quá đỗi chân thành, quá mức lay động lòng người. Chân Lục Trà không muốn trách móc anh, nhưng bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, khiến cô có chút bối rối.

Nam Sương lại rất khó chịu với 'kẻ kỳ quặc' trước mặt, vì ánh mắt anh ta nhìn Chân Lục Trà thực sự khiến cô không thoải mái. Vì vậy, không nói thêm một lời, Nam Sương liền kéo tay Chân Lục Trà bỏ đi.



Tạ Lam Án vẫn đứng yên tại chỗ.



Anh không biết vì sao người anh yêu đã c.h.ế.t lại xuất hiện trước mặt anh một cách sống động như vậy.



Không biết tại sao Trà Trà của anh lại không nhận ra anh.



Nhưng—



Những điều đó không còn quan trọng nữa.



Nhìn thấy cô còn sống, nhìn thấy cô cũng đang tắm mình trong ánh nắng, cũng đang hít thở bầu không khí giống mình. Và hơn hết, chỉ cần cô vẫn đang tồn tại trên thế gian này, như vậy là đủ rồi.



Tạ Lam Án có cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn, anh chỉ cảm thấy may mắn.



May mắn vì ông trời rủ lòng thương, Chân Lục Trà đã quay lại bên cạnh anh.



Tạ Lam Án đứng lặng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô dần xa, nhưng lần này trong lòng không còn là sự trống rỗng tuyệt vọng nữa, khoảng trống trong tim anh như được lấp đầy.