Tạ Lam Án không sử dụng dị năng, anh vẫn cầm hai thanh đao, thân hình nhanh chóng di chuyển trong đám zombie.
Giống như một con báo săn đang ẩn nấp trong đêm tối chờ đợi thời cơ, chỗ nào anh đi qua, zombie liền ngã xuống một mảng.
Những con zombie ngã xuống đều bị anh c.h.é.m đứt đầu, trên cổ chỉ còn lại vết cắt gọn gàng.
Theo sau anh ta, Chân Lục Trà vô cùng chấn động. Mặc dù cô đã biết đội trưởng của mình rất lợi hại, nhưng mỗi lần Tạ Lam Án bật “chế độ chiến đấu” đều khiến cô lại một lần nữa chấn động.
Là thành viên của đội hình sát thủ, đương nhiên không thể để đội trưởng phải gánh vác!
Siết chặt cây búa nhỏ màu hồng trong tay, Chân Lục Trà liền xông lên theo.
Mỗi búa một con, khác với Tạ Lam Án, cách đánh của Chân Lục Trà rõ ràng không đẹp mắt lắm, nhưng sát thương lại cực kỳ cao.
Đầu của lũ zombie dưới cây búa hồng của cô giống như khoai tây nấu chín nhừ, thịt nát vương vãi khắp nơi, thậm chí còn làm bẩn bộ quần áo cô vừa mới thay.
Chậc, thật là, đây chính là bộ đồ cô vừa thay xong đấy!
Sau đó, cách đánh của Chân Lục Trà càng thêm cuồng bạo.
Ngay cả người ngồi trên xe cách đó vài mét cũng có thể nghe thấy âm thanh của búa va chạm với đầu zombie.
“Đùng”, “Đùng”, “Đùng”
Thật là vừa trầm vừa chắc.
Mấy người trên xe đều bị cách đánh “tung tóe” của Chân Lục Trà làm cho kinh ngạc.
Cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp vung cây búa màu hồng to bằng nửa người mình, m.á.u và thịt bay tứ tung xung quanh cô.
Quả thực là màn trình diễn kinh điển của bạo lực và thẩm mỹ.
Chân Lục Trà cảm thấy mình càng đánh càng hăng.
Giống như chơi trò đập chuột chũi vậy, còn khá vui nữa.
Không ngờ rằng, một ngày nào đó cô lại coi việc đập zombie như một thú vui.
Sau khi nhìn rõ người đến là Tạ Lam Án, Đình Lệ có một thoáng không thể tin được.
Anh ta cũng hiểu rằng những việc mình đã làm trước đây sẽ không được tha thứ.
Chỉ là không ngờ trong tình huống nguy cấp này, người cứu mình lại là Tạ Lam Án.
Cố Nhu Nhu trong lòng Đình Lệ cũng ngẩng đầu nhìn người đã cứu bọn họ.
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu, ánh mắt đã khóa chặt vào Chân Lục Trà.
Cô gái kia đang đối phó với lũ zombie một cách dễ dàng, những con zombie lao về phía cô cũng không khiến nét mặt cô thay đổi dù chỉ một chút.
Trong mắt Chân Lục Trà không hề có chút sợ hãi nào.
Cô ấy bình tĩnh đến vậy.
Nhưng so với Chân Lục Trà bình tĩnh, Cố Nhu Nhu lại không thể bình tĩnh nổi.
Cô ta tìm Chân Lục Trà lâu như vậy, không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây!
Nhưng tại sao? Tại sao Chân Lục Trà trước mắt lại xa lạ đến vậy?
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt như trước, nhưng cảm giác mà cô ta nhận được lại xa lạ đến vậy, như thể cô ta chưa từng quen biết cô ấy.
Cố Nhu Nhu nhớ rất rõ kiếp trước, đóa hoa trà ngọt ngào, luôn bám lấy đàn ông kia, như thể chỉ cần bẻ nhẹ một cái là sẽ gãy.
Nhưng kiếp trước, cô ta đã ghen tị với Chân Lục Trà biết bao, bởi vì bên cạnh Chân Lục Trà chưa bao giờ thiếu người bảo vệ cô ấy.
Còn bản thân cô ta, bên cạnh chẳng có ai.
Vì vậy, kiếp này khi gặp Đình Lệ, cô ta đã nắm chặt lấy anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cố Nhu Nhu cảm thấy ông trời đang thương xót mình, ít nhất kiếp này đã cho cô ta có được Đình Lệ.
Vì vậy, cô ta học theo Chân Lục Trà kiếp trước, giống như một đóa hoa trà quấn chặt lấy Đình Lệ, không còn phải trải qua bất kỳ sóng gió nào nữa.
Lúc này, Cố Nhu Nhu nhìn chằm chằm vào Chân Lục Trà, như muốn nhìn thấu cô ấy.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Cô ta thực sự không hiểu, tại sao kiếp này mọi thứ lại khác với kiếp trước.
Chẳng lẽ Chân Lục Trà cũng trọng sinh giống mình sao?
Dù Cố Nhu Nhu có nghĩ nát óc cũng không ngờ rằng, Chân Lục Trà đã thay đổi cốt lõi, không còn là Chân Lục Trà mà cô ta quen biết nữa rồi.