Nhờ Lệ Nương giả danh “Thái thái”, ta càng có lý do để lười biếng, chẳng buồn động bút.
Mỗi ngày, Hoàng đế đều sai người mang vàng bạc châu báu tới, vừa là thúc giục, vừa là ban thưởng. Thậm chí còn đặc biệt mở yến trong cung, thân mời ta tới dự.
Ta trang điểm chỉnh tề, vào cung đúng giờ. Nào ngờ vừa tới ngự hoa viên thì bị Thẩm Hoài An chặn lại giữa đường.
Bên cạnh chàng là Lệ Nương. Không còn nét yếu đuối thanh tú thuở đầu gặp gỡ, giờ nàng ta vàng vòng đầy mình, dáng vẻ lộng lẫy, quý khí ngút trời.
Thẩm Hoài An vòng tay ôm lấy Lệ Nương, mặt đầy chán ghét nhìn ta:
“Lư Diểu Diểu, ngươi tới đây làm gì? Ai cho ngươi vào cung? Lại định đến trước mặt phụ hoàng bôi nhọ ta sao?”
“Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có giở bao nhiêu trò, ta cũng tuyệt đối không cưới ngươi làm Thái tử phi! Người duy nhất xứng làm Thái tử phi, chỉ có Lệ Nương! Ngươi mà còn làm loạn, đến trắc phi cũng đừng mơ!”
“Điện hạ, đừng nói vậy…” Lệ Nương nép vào n.g.ự.c chàng, giọng như mèo kêu, “Lư cô nương chắc chắn biết người ở đây, nên mới cố tình tới đấy thôi. Điện hạ đừng giận nữa. Thiếp mới viết xong thoại bản, chàng đã đọc chưa? Lát nữa vào yến tiệc, ta lén xem cùng nhé?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta liếc nàng ta, lười phản ứng, chỉ nhướng mày một cái.
Lệ Nương lại quay sang ta, giọng nhỏ nhẹ đầy thâm ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Lư cô nương cũng muốn đọc à?”
Rồi giả vờ sực nhớ ra điều gì, khẽ che miệng cười:
“À phải rồi, ta quên mất… Lư cô nương chưa từng đọc sách, chắc cũng chẳng hiểu thoại bản. Không sao, nếu cô nương không chê, lát nữa ta có thể đọc cho nghe.”
“Đây là cung yến của Ta, không phải chỗ để các ngươi múa mép giở trò! Còn dám ăn nói bậy bạ, thì cút khỏi cung cho Ta!”
Giọng nói đầy uy nghiêm và giận dữ vang lên từ phía sau. Mặt Lệ Nương tái xanh, Thẩm Hoài An cũng vội quỳ xuống theo, hai người đồng loạt cúi đầu, chẳng còn chút khí thế ngang ngược ban nãy:
“Phụ hoàng.”
Hoàng đế chẳng thèm liếc nhìn Lệ Nương, chỉ quay sang ta, dịu giọng:
“Lư Diểu Diểu, khanh đứng dậy đi, theo Ta vào dự yến.”
Có lẽ Lệ Nương không ngờ bản thân sẽ bị lạnh nhạt ngay trước mặt Hoàng đế, sắc mặt trắng bệch khó coi. Nàng ta nghiến chặt tay, bóp chiếc khăn tay đến nhàu nát, ánh mắt căm giận như muốn đ.â.m thủng lưng ta.
Ta biết rõ Hoàng đế đang cố tình nâng ta một bậc, cũng không khách sáo, quay đầu lại, nhe răng làm mặt quỷ với hai người họ một cái. Nhìn thấy vẻ mặt Lệ Nương tức đến suýt ói máu, trong lòng ta khoan khoái vô cùng.