Lê Tường và Quan Thúy Nhi chậm rãi chuyển hết đồ vật trong nhà vào cửa hàng. Hiện tại trong cửa tiệm còn chưa có tủ chén đựng, nếu để lương thực ở dưới này, chưa kể đến việc bị ẩm ướt, còn phải lo đề phòng lũ chuột bọ. Bởi vậy, hai tỷ muội vừa dọn chăn đệm lên gác, vừa mang theo lương thực lên đó luôn. Các vật dụng khác còn có thể tạm bợ đôi chút, nhưng lương thực thì không thể.
Số lương thực còn dư lại trước kia gồm năm cân bột mì, thêm vào ngô mới mua và hạt đậu, tổng cộng lên đến năm mươi cân. Nàng cứ thế mang chúng lên lầu rồi lại đi xuống, chỉ trong chốc lát đã thấy mệt mỏi, thở dốc không thôi.
Nàng vừa vịn vào khung cửa, đứng nghỉ ngơi lấy sức, nhưng chưa kịp điều tức được bao lâu, lại bất chợt phát hiện một đống bụi bặm rơi xuống ngay trước mắt. Tấm ván gỗ trên lầu phát ra tiếng "kẽo kẹt" rất khẽ, chắc hẳn là do biểu tỷ vừa dọn đồ vật lên trên. Việc này thật không ổn… Nếu sau khi khai trương, khách nhân dưới lầu đang dùng bữa, mà trên gác có người lỡ vận động hơi kịch liệt một chút, cả đống bụi bẩn rơi xuống, còn ai có lòng dạ nào mà ăn uống nữa?
Không dám nghĩ đến việc nghỉ ngơi nữa, Lê Tường vội vã chạy lên lầu xem xét. Không gian trong căn phòng nhỏ vốn chật hẹp, băng ghế đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ còn chờ lắp đặt tấm ván gỗ. Còn gian phòng bên ngoài, vốn dĩ nàng định đặt giường của phụ mẫu vào góc phòng, cố gắng chừa lại khoảng không gian bên ngoài rộng nhất có thể, nhưng hiện tại phương án này quả thực không thỏa đáng.
Chờ sau khi lầu một khai trương, nàng và biểu tỷ sẽ bận rộn cả ngày, có lẽ chỉ đến khi đóng cửa tiệm hai người mới quay về phòng trong nghỉ ngơi. Duy chỉ có một mình nương, phần lớn thời gian trong ngày bà sẽ an dưỡng ở trên lầu, hoặc thêu thùa may vá. Nói như vậy, giường của bà không thể đặt vào góc trong được, cần phải dời ra vị trí gần cửa hơn. Bên dưới vị trí đó chính là cửa sau phòng bếp, kể cả khi nương đi lại có vô tình làm rơi một chút bụi bặm, cũng chỉ rơi xuống cửa sau phòng bếp mà thôi, không ảnh hưởng quá nhiều đến việc kinh doanh.
“Biểu muội, những tấm ván gỗ này nên để ở đâu? Để ta mang lên!”
“Trời đất, ngươi hồ đồ sao, một lần chỉ mang vài tấm thôi, ôm đồm nhiều như vậy làm gì!”
Lê Tường vội vã chạy ra cửa thang lầu, đỡ lấy một nửa số ván gỗ, mang vào bên trong.
“Biểu tỷ, ngươi mang qua trải giường của chúng ta trước đi. Còn căn phòng này, ta cần đổi vị trí một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quan Thúy Nhi đáp lời, sau đó lẹ làng ôm mấy tấm ván gỗ vào buồng trong.
Hai tỷ muội bận rộn làm việc trên lầu chừng một nén nhang mới lắp xong ván gỗ lên hai chiếc giường. Giờ đây chỉ cần dùng giẻ lau sạch lại một lượt rồi mang đệm chăn và cỏ khô đặt lên trên là có thể dùng được.
Lúc này, đồ đạc dưới lầu cũng đã sắp xếp gần như hoàn thành. Quan thị cũng giúp đỡ đặt những gói đồ nho nhỏ lên mấy chiếc bàn kê trong cửa tiệm.
Lê Tường nhìn quanh một lượt, nhận thấy không cần phải làm việc gì nữa, mới kéo biểu tỷ xuống bờ sông múc nước về lau dọn, quét tước. Điều tiện lợi của những cửa tiệm gần bờ sông này chính là, khi cần múc nước để cọ rửa đồ đạc, chỉ cần xuống sông là được. Chỉ có nước dành cho việc ăn uống của người dùng mới cần gánh từ giếng nước công cộng, cách cửa hàng nhà Lê Tường chừng trăm mét, về.
Đúng rồi, ngay đầu bên ngoài phòng bếp cần phải chuẩn bị một cái lu nước thật to. Lê Tường chợt nhận ra cửa tiệm nhà nàng vẫn còn thiếu thốn quá nhiều đồ đạc. Hôm nay lại phải sắm sửa thêm một vài món nữa, e rằng tim của phụ thân nàng lại tiếp tục rỉ m.á.u vì xót tiền.
“A Tường muội tử có ở đó không? Ta là Đường Huệ.”
Nghe được thanh âm từ dưới lầu vọng lên, Lê Tường vội vã đáp lời. Nàng gác lại mọi chuyện đang làm trên gác, mau chóng đi xuống dưới.
“Huệ tỷ tỷ, các ngươi thật đúng giờ! Phụ thân ta đang đi neo thuyền, sẽ trở về ngay.”
“Không sao cả. Dù gì ta cũng không gấp gáp.”