Lê Tường trầm ngâm giây lát rồi nói: “Vậy tối nay ta không nấu cơm nữa, làm cho người một chén chè bột củ sen ngọt ngào nhé, được không?”
Lại là một món ăn nàng chưa từng nghe qua, Liễu Kiều vô cùng tò mò không biết chè bột củ sen ngọt ngào này rốt cuộc là món gì. Trầm ngâm giây lát, nàng vẫn gật đầu đồng ý.
Đợi tới khi Lê Tường đi, nàng ăn no uống say, nhưng chẳng chịu đứng dậy vận động tiêu cơm, cứ như vậy, lại lười biếng trở về trên giường nằm xuống.
Kẻ nào thích vận động thì cứ đi vận động, dù sao nàng cũng không thích.
Ăn no nên cảm thấy khoái trá dễ chịu, nằm trên giường ngủ một giấc say nồng, hoặc đọc sách tiêu khiển, như vậy mới là sung sướng tự tại.
Liễu Kiều vô cùng thoải mái đi vào giấc mộng, nhưng không bao lâu trong giấc mộng của nàng đã xuất hiện một kẻ đáng ghét, hắn liên tiếp gọi nàng.
A không đúng, hắn luôn miệng gọi nàng là tiểu thư cơ mà, tại sao đột nhiên lại gọi là phu nhân rồi.
“Phu nhân, người tỉnh lại đi……”
“Hử... là Thanh Chi đó sao.” Liễu Kiều xoa xoa chân mày, không nghỉ ngơi đủ cả người sẽ không thoải mái.
“Chuyện gì mà gọi ta gấp như vậy?”
“Phu nhân, lão gia vừa phái người truyền tin. Hai ngày trước, một tên đạo tặc đang bị quan phủ truy nã đã trà trộn vào trong thành. Hiện tại cửa thành đã bị phong tỏa, quan phủ đang tiến hành điều tra gắt gao. Bên ngoài không được an toàn, lão gia hy vọng người tạm thời dọn về nhà cũ.”
Đúng là tin tức chính sự. Liễu Kiều lấy lại tinh thần hỏi: “Việc này đã báo cho khách thuê chưa? Bảo bọn họ đừng đi tới những nơi vắng vẻ, khi trời tối tốt nhất là đừng ra khỏi cửa.”
“Đã báo cho những người đó rồi, hiện tại nô tỳ giúp người thu thập hành lý dọn về nhé?”
Giọng điệu của Thanh Chi rõ ràng mang theo vài phần vui sướng, nhưng Liễu Kiều lại hắt cho nàng ta một gáo nước lạnh.
“Không dọn. Ta đã ở chỗ này mấy năm nay rồi, rất khoái trá dễ chịu, ta không thích chuyển đi nơi khác.”
“Phu nhân…… Bên ngoài không an toàn. Lão gia nói rất đúng, nhà cũ tương đối an toàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu dại sao? Chẳng phải hai nhà bên cạnh đều là tai mắt của lão gia các ngươi? Nhiều người như vậy cũng không ngăn được một tên đạo tặc, nếu thật sự xảy ra chuyện, thế thì lão gia đúng là kẻ vô dụng.”
Thanh Chi: “……”
Phu nhân còn thông minh hơn nàng ta nghĩ nhiều...
“Đúng rồi, ngươi cũng qua cửa hàng Lê gia nhà Lê Tường kia báo cho họ một tiếng đi, bảo nàng ấy xẩm tối hôm nay không cần qua đây đưa cơm, một cô nương ra ngoài không an toàn, ngươi tự qua bên đó mà lấy.”
Trong lòng Thanh Chi thầm than khổ.
“Phu nhân, nô tỳ cũng là nữ nhi mà.”
“Ngươi nói lời đó mà không biết ngượng sao? Ngươi có thể một mình đấu hai mươi tên tráng đinh cùng lúc, Lê nha đầu kia có thể ư? Mau đi ngay!”
Thanh Chi nghẹn họng, nàng ta hậm hực xoay người đi xuống lầu qua nhà Lê gia.
Lúc này Lê Tường đang cảm thấy hơi bất an. Vừa nãy Đường Huệ ở nhà bên đã qua báo cho nàng một tin. Nàng ấy nói là cần phải chú ý bộ dáng nam nhân khả nghi xa lạ, cũng nên đóng cửa hàng sớm một chút. Tới xẩm tối, tốt nhất là đóng cửa rúc ở trong nhà, không được bước chân ra bên ngoài.
Giọng điệu của Đường Huệ vô cùng nghiêm trọng, khiến nàng, vốn chưa từng trải qua tình huống này, không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Trong lúc đang rất bất an, nàng lại nhìn thấy Thanh Chi tới.
“Thanh Chi tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?”
“Khụ…… Phu nhân bảo ta qua nói với ngươi một tiếng, xẩm tối không cần đi ra ngoài đưa cơm, ta sẽ qua lấy. Còn nữa, gần đây trong thành đang tróc nã đạo tặc, tình hình có chút bất ổn, tốt hơn hết là ngươi đừng đi ra bên ngoài.”
Trong lòng Lê Tường ấm áp, nàng vội vàng cảm tạ Thanh Chi.
“Vậy giờ Dậu (khoảng 5 giờ chiều) hôm nay ngươi qua đây đi, nấu chè bột củ sen rất nhanh, chờ một lát có thể lấy đi rồi.”
“Được.”