“Biểu muội, có phải muội cho quá ít muối hay không? Ta thấy bên trong vại rất nhiều củ cải và nước.”
“Sẽ không đâu, ta muốn bỏ ít như vậy đó. Nếu bỏ quá nhiều muối, đồ chua sẽ khó lên men, ăn vào không chua như mong muốn, như vậy sẽ không ngon.”
Quan Thúy Nhi có chút ngây ngốc, không thêm giấm, làm sao mà chua được đây? Thế nhưng nàng ấy lại nghĩ tới thời tiết nóng như thế này, chỉ cần dư một chút cháo ngô, bỏ từ sáng là tới tối nó đã chua rồi, có lẽ muối củ cải và bỏ cháo ngô ở bên ngoài có liên quan tới nhau, đều là phương thức làm chua tự nhiên chăng?
Dù sao biểu muội đã nói thì chắc chắn không sai.
Nàng ấy không suy nghĩ nữa, chuyên tâm đổ đủ nước vào từng vại. Sau khi nàng ấy đổ xong, nhìn biểu muội đậy nắp lên cho chúng, tiếp theo lại đổ nước lên trên những cái nắp kia.
“Hoàn thành rồi. Đợi thêm vài ngày nữa, chúng ta mở bình ra là có thể dùng được!”
Lê Tường cảm thấy vô cùng hài lòng, vừa dọn những vại củ cải này qua một bên, nàng vừa hướng ánh mắt phảng phất như nhìn bốn hài nhi mập mạp nhà mình, trong mắt đầy vẻ thỏa mãn.
Nàng đưa mắt nhìn cách bày trí trong bếp. Vách tường sát cạnh bệ bếp đã được đặt một cái bàn lớn để thái rau, cách cái bàn một khoảng khá xa, gần với bên ngoài là vị trí của lu nước. Dù sao lu nước để nhà mình uống không thể để ở bên ngoài được.
Chờ sau khi đổ đầy nước vào lu, bên kia chỉ có thể đặt chút đồ lặt vặt dùng hàng ngày trong bếp. Thật ra phía trên chỗ đựng những vại đồ chua kia có thể trang bị một cái bàn, đặt rau củ lên đó. Chờ sau khi mang tủ chén về, căn bếp nhỏ này sẽ trở nên đầy đủ, chật chội hơn.
Mắt Lê Tường hơi có chút cay cay, nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng cả nhà nàng cũng có được một cửa hàng nhỏ. Hơn nữa, cuộc sống như thế này khác kiếp trước của nàng quá xa, điểm mấu chốt chính là, nàng chưa từng phải sống tằn tiện như lúc này.
“Biểu tỷ, tương lai trong bếp sẽ rất bận rộn, chờ sau khi phụ thân ta trở về chúng ta phân chia công việc rõ ràng một chút.”
Trong phòng bếp có rất nhiều công việc: rửa chén, rửa rau, nhóm lửa, còn có bưng đồ ăn, tính tiền lấy tiền. Trong nhà này có tổng cộng bốn người, nhưng thân thể của nương quá yếu, chắc chắn không thể làm việc trong khoảng thời gian quá dài được. Nhưng nếu không cho bà ấy làm, chắc chắn bà ấy sẽ tức giận.
Vậy mới nói, mọi sự phân chia công việc đều cần mọi người trong nhà thương lượng kỹ lưỡng cùng nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiển nhiên Quan Thúy Nhi không có ý kiến gì.
“Vậy ta mang quần áo đi giặt trước đây.”
“Đừng đi, chờ tới sáng mai khi đông người một chút ta sẽ đi cùng tỷ. Muội đã nói rồi mà, dạo gần đây trong thành không yên ổn, chúng ta phải cố gắng ở lại trong cửa hàng. Nếu thực sự không thể chịu đựng được thì qua cửa sau giặt cũng được, dù sao nước trong lu vẫn còn rất nhiều.”
Lê Tường nghĩ, giờ trong nhà chỉ còn ba nữ nhân ở trong cửa hàng, phụ thân lại vừa ra ngoài. Lỡ như thực sự có đạo tặc chạy vào đây, sợ rằng trong nhà sẽ không đủ an toàn.
“Thôi, tốt nhất là không cần giặt nữa, chúng ta đóng cửa lại, cùng nhau lên lầu thôi.”
Quan Thúy Nhi: “……”
Lá gan của biểu muội này quả thật nhỏ quá mức rồi.
Sau khi đóng cửa lại, hai tỷ muội lập tức cùng nhau đi lên lầu. Đúng lúc Quan thị đã khâu xong bộ quần áo cuối cùng, bà kéo hai tiểu nha đầu, một hai bắt các nàng thử ngay lập tức.
Lê Tường: “……”
Sớm biết vậy thì nàng đã không lên đây rồi.
Sau một hồi thử tới thử lui, tới lúc màn đêm buông xuống, trăng sao vằng vặc giăng trên bầu trời đêm, Lê Tường cũng đợi được phụ thân trở về. Hiển nhiên hắn mang theo cả bảng hiệu cửa hàng.
Trên bảng hiệu chỉ có một hàng chữ: Lê Gia Tiểu Thực.
Tuy tấm bảng hiệu này hơi thô mộc một chút, nhưng nó cũng là cái tên mà Lê Giang đã vắt hết óc mới nghĩ ra được.