Lê Tường đặt khối mỡ lá như một món bảo bối cực kỳ quý giá lên tủ chén, lại đem tim và phổi lợn cũng xách ra.
Hai đống nội tạng heo lù lù nhìn rất dọa người. Nhìn hai thứ đó, Quan thị còn tưởng trượng phu và nữ nhi mua thịt, làm tim bà kinh sợ mà hẫng đi một nhịp. Nhưng khi nhìn kỹ, bà mới phát hiện hóa ra hai đống vừa rồi là phủ tạng của lợn.
“Tường Nhi…… thứ này, nương không biết chế biến……”
Hơn nữa, thuở còn bé Quan thị từng nếm qua món phổi heo, nhưng thứ kia tanh tưởi vô cùng, ăn xong một miếng, cho dù có đặt ngay trước mặt bát cơm thơm lừng đến mấy, bà cũng không tài nào nuốt nổi.
Dứt lời, Quan thị chợt nhớ đến chuyện nữ nhi muốn ăn thịt, nhưng hiện tại gia cảnh bọn họ túng quẫn, làm gì có tiền mua thịt?
Có lẽ nữ nhi đã thèm thịt đến mức phải mua chút phổi heo về ăn cho đỡ cơn thèm mà thôi. Tưởng tượng đến lý do đó, lòng Quan thị lập tức quặn thắt, đau đớn không thôi. Bà vội vàng kiếm cớ đi múc cháo, quay lưng lại, lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Lê Tường sững sờ mất một lúc lâu mới kịp hồi thần.
Nếu nương không biết thì ta cứ làm thôi, chỉ là nên giải thích với mọi người ra sao đây?
Hai phu thê họ đã nhìn nữ nhi lớn lên từng ngày, tự nhiên cũng rõ ràng tay nghề nấu nướng của nàng ta ra sao. Nếu không nghĩ ra một lý do cực kỳ thuyết phục, Lê Tường chắc chắn không dám công khai tay nghề của mình. Nàng sợ sẽ bị người đời cho là tà ám, bị yêu ma nhập thể mà bắt đi.
Trong lòng Lê Tường cứ canh cánh mãi chuyện này, vì vậy lúc uống cháo nàng cũng có chút thất thần. Mãi cho đến khi nghe được một thanh âm c.h.ử.i bới vang lên từ phía đối diện, nàng mới giật mình tỉnh táo lại.
Người trong nhà họ đã quen với tiếng cãi vã từ nhà hàng xóm. Giọng của Kiều thẩm thì cực kỳ lớn, dù không muốn nghe, nhưng thanh âm ấy cứ đập thẳng vào tai, tránh cũng không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc bình thường, trượng phu nhà bà ta thường xuyên vắng nhà, trong nhà chỉ còn lại một mình bà ta và mấy hài tử. Lão đại, lão nhị đều đã thành hôn, cho nên ban ngày bà ta sẽ c.h.ử.i mắng tức phụ, buổi tối lại chuyển sang mắng tiểu nhi tử.
Nội dung cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu đó thôi, nào là vì sao ta lại sinh ra cái thứ nghiệt chủng vô dụng như ngươi, hoặc mắng hắn là thứ quỷ hút m.á.u người nhà. Nói chung, bất kể lời nào cũng tràn đầy ác ý.
Trưởng thành trong hoàn cảnh như Ngũ gia đó, chẳng biết có bị ảnh hưởng quá đáng hay không, nhưng quả thực Ngũ lão tứ có vẻ mang theo chút gì đó khó lường trong tính cách.
Chẳng qua, không thể phủ nhận được rằng hắn thật sự rất thông minh. Tất cả tiền công của hắn, hắn không hề mang về mà vẫn biết giấu lại một chút cất đi. Có lẽ ngày sau người hối hận lại chính là Kiều thẩm.
Lê Tường nghe từng tiếng c.h.ử.i rủa vẳng lại từ phía đối diện, trong lòng thực sự dâng lên vài phần đồng tình với Ngũ lão tứ kia.
“Nương, Kiều thẩm có tới bốn nhi tử, tại sao cứ hung dữ với một mình tiểu nhi tử vậy?”
Quan thị liếc mắt nhìn trượng phu vừa bưng bát cơm ra bờ sông rửa, nhỏ giọng nói: “Trước kia nương đã nói với con rồi mà. Lúc ấy tiểu nhi tử nhà bọn họ bị đẻ rơi trên mặt đất, có rất nhiều người vây xem. Cái lúc hắn vẫn còn dây rốn, người ta bế hắn lên, không cẩn thận làm xốc xiêm y, khiến Kiều thẩm bị mất thể diện trước bàn dân thiên hạ. Lúc ấy sắc mặt trượng phu Kiều thẩm cực kỳ khó coi, sau này, ông ta mới đi làm ăn xa suốt, chẳng mấy khi trở về nhà.”
“…”
Cho nên Kiều thẩm cảm thấy tiểu nhi tử chính là nguyên nhân làm mất mặt bà ta, lại còn khiến trượng phu phải bỏ nhà đi mất, vì vậy tất cả mọi bực dọc bà ta đều đổ cả lên đầu hắn.
Nhưng chuyện đó đâu có liên quan gì tới Ngũ lão tứ? Lúc ấy hắn chỉ là một đứa trẻ mới sinh, làm sao có quyền quyết định được? Người đàn bà này quả thực vô lý ngang ngược.