Mãi cho đến khi nàng khuất bóng trong phòng bếp, Hộ vệ Ninh mới kịp hoàn hồn, tự hỏi tiểu nha đầu này chẳng lẽ không muốn lôi kéo làm quen với lão gia tử nhà mình ư?
“Ngươi đó, chính vì trong lòng ngươi suy nghĩ quá nhiều, mới không cưới được tức phụ.”
Lão gia tử vui vô cùng gắp một miếng thịt thủ lợn lên ăn, có điều lão vui vẻ ăn nhưng lại không quên đ.â.m cho tên hộ vệ của mình một dao.
Hộ vệ Ninh còn đang định phản bác thêm đôi lời, song vừa há miệng ra, đã bị lão gia tử nhà mình nhét thẳng một miếng thịt vào.
“Nếu ngươi còn không chịu ăn, vậy đừng trách ta ăn hết.”
“!!!!”
Ôi chao! Thịt quả thực quá đỗi thơm ngon!
Giờ phút này, hộ vệ Ninh nào còn tâm tư nghĩ ngợi chuyện khác, hắn dồn hết tâm trí vào việc tranh giành món thịt với lão gia tử nhà mình. Hai chén mì, một đĩa thịt, chỉ trong chốc lát, hai chủ tớ nhà họ đã dùng hết sạch.
Lão gia tử định bụng thanh toán, nhưng mùi thơm ngào ngạt từ gian bếp xộc ra, khiến lão chẳng dời nổi bước chân. Vì lẽ đó, lão nhân thừa dịp tiểu nha đầu bước ra đưa mì, liền vội vàng gọi nàng lại.
Lê Tường tưởng rằng hai người muốn tính tiền, bèn trực tiếp báo giá hai mươi tư đồng bối.
“Không vội, không vội. Nha đầu, ngươi có bán thịt hầm này không?”
“Dạ?… Hôm nay chúng ta quả thực có bán cho một vị khách, giá hai mươi đồng bối một cân.”
“Tốt, tốt, tốt. Lấy cho ta năm cân, ta mang qua tặng lão bằng hữu. Món thịt hầm của ngươi thơm lừng, rất thích hợp để làm đồ nhắm rượu. Đáng tiếc trong tiệm lại không bán rượu.”
Người nói vô tâm, kẻ nghe hữu ý. Những lời này của lão gia tử đã lọt chính xác vào tai Bạch lão đại ở ngay sát vách.
Sáng nay, Bạch lão đại cũng đã dùng một chén mì thịt hầm, hương vị khiến hắn nhớ mãi không quên. Giữa trưa, hắn vốn định bụng sang đây gọi thêm một chén nữa, thì lại vô tình nghe được lời tiếc nuối kia của lão gia tử.
Bản thân hắn đã từng nếm qua hương vị mỹ vị khó cưỡng của món thịt hầm Lê gia. Quả thực, mùi hương này có thể lan tỏa cách một con phố cũng ngửi thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ cần nếm thử một lần, người ta sẽ khó lòng kiềm chế mà muốn mua lần thứ hai, đúng là một món ăn cực kỳ thích hợp để nhâm nhi cùng rượu. Nếu tiệm rượu nhà hắn có thêm món đồ nhắm tuyệt hảo này…
Hắn quả thực đã động lòng.
Bạch lão đại không màng tới cơn thèm mì đang cồn cào trong bụng, vội vàng quay người trở về tửu điếm của mình.
Tửu điếm này do hai huynh đệ hắn cùng nhau gây dựng, vì vậy bất luận đại sự hay tiểu tiết đều cần cả hai người thương lượng rồi mới đưa ra quyết định. Hắn vừa trình bày ý kiến của mình, Bạch lão nhị đã lập tức đồng thuận.
“Đại ca, nếu nhà chúng ta thật sự có thể đưa món thịt đó về đây bày bán, chẳng phải sau này chúng ta muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu sao?”
Bạch lão bản: “…”
“Ngươi có thể nghĩ đến việc chính một lần được không? Nếu phụ thân nghe được lời ngươi vừa thốt ra, không chừng chẳng những không đồng ý, mà còn có thể giáng cho ngươi một bạt tai vào miệng.”
Nghe hắn nói vậy, Bạch lão nhị chỉ còn biết ấm ức ngậm chặt miệng, không dám thốt thêm lời nào.
“Lão nhị, ngươi trông coi cửa hàng. Ta sẽ chờ tới khi nhà sát vách đóng cửa rồi sang tìm họ bàn chuyện.”
“Ta e rằng việc này khó thành công.”
“???”
Chẳng mấy khi Bạch lão nhị lại chịu suy nghĩ chín chắn một phen.
“Đại ca, tửu điếm nhà chúng ta ngay sát vách họ. Nếu chúng ta bày bán thịt hầm, chẳng phải khách muốn ăn sẽ bị chúng ta thu hút hết sao? Việc buôn bán nhà người ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Chỉ có kẻ ngu mới chịu bán cho ngươi… Đại ca, huynh có phải bị hồ đồ rồi không?”
Lời này quả thực đã tổn hại nghiêm trọng đến uy thế của Bạch lão đại, vì vậy hắn quay người, không chút khách khí đá cho lão nhị một cước vào mông.
“Ngươi mới hồ đồ! Ta có nói là sẽ tranh thủ mang món đó về tiệm của chúng ta bán đâu?”