Lạc Trạch không vội đổ nước đi. Hắn thầm đoán tối nay ắt hẳn sẽ lại có chén bát để rửa, chi bằng cứ để đó, tối đến đỡ mất công đi xách nước.
Lúc này, chân hắn đau nhức đến mức không tài nào đứng thêm được nữa, đành dứt khoát chậm rãi dịch người vào bên trong tiệm tìm một chiếc ghế để an tọa.
Nếu đã muốn làm tiểu nhị ở Lê Gia Tiểu Thực, vậy chuyện cấp thiết nhất hiện nay chính là phải tìm cách cho đôi chân mau chóng lành lại. Bằng không, với đôi chân khập khiễng này, hắn làm sao có thể làm việc được? Nếu không làm được việc, thì người ta thuê hắn về để làm gì kia chứ?
“A Trạch, t.h.u.ố.c trị thương này phụ thân ta hay dùng, chuyên dùng trị các vết sưng tấy, va đập, chắc chắn sẽ có tác dụng với thương tích của ngươi, cầm lấy mà xoa bóp.”
“Đa tạ!”
Thuốc cao trị thương này chính là thứ Lạc Trạch đang cần nhất hiện nay, hắn cũng không chút khách khí, vừa tạ ơn đã lập tức mở bình thuốc, xoa lên bắp đùi. Chỉ là cơn đau quá mức, hắn không nhịn được mà nước mắt lập tức tuôn rơi.
Thực lòng mà nói, nếu một chọi một, tên đốc công kia chắc chắn không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn có lợi hại tới mấy cũng không địch lại cả một đám người của đối phương.
Nếu lúc ấy bến tàu không có quá nhiều người, bọn chúng không dám làm quá đáng, thì chỉ e ngay ngày hôm đó, mạng hắn đã mất rồi.
Chuyện này cũng dạy hắn một bài học, làm bất cứ chuyện gì cũng không được xúc động nhất thời, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Sau khoảng nửa canh giờ, Lê gia dùng cơm.
Vừa nhìn thấy chậu cháo ngô vàng óng ánh được đặt lên bàn, Lạc Trạch đã thèm thuồng nuốt khan.
Tiếp theo, Lê Tường lại bưng tới món trứng kho, tất cả đều được cắt thành đôi, còn có một đĩa rau trộn sợi củ cải, cuối cùng là một chén củ cải nhỏ thái hạt lựu.
Quan thị bày biện chén đũa đâu vào đó, đoạn múc đầy một chén cháo đưa cho Lạc Trạch.
“A Trạch dùng đi. Sau này ngươi đã là người làm công trong tiệm nhà ta, tức là người một nhà, đừng câu nệ làm gì.”
“Đa tạ thẩm nương…”
Lạc Trạch tiếp nhận chén bằng hai tay, nhưng hắn chưa vội động đũa, chỉ ngó nghiêng tứ phía rồi dò hỏi: “Bữa cơm này chỉ có ba người chúng ta sao?”
Đuôi mày Lê Tường khẽ động, nàng ngước mắt nhìn hắn, lập tức hiểu rõ tâm ý của hắn. Hẳn là hắn đang tìm kiếm biểu tỷ của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phụ thân ta mang theo biểu tỷ về quê, muộn chút nữa mới trở về, chúng ta cứ ăn trước, đừng chờ bọn họ.”
“Vậy ư…”
Trong lòng Lạc Trạch khó tránh khỏi có chút hụt hẫng, hắn thất thần gắp mấy miếng củ cải thái hạt lựu đưa vào miệng.
“Ách!! Chua quá!”
Đồ ăn chua đến nhường này, quả thực hắn chưa từng nếm qua. Dẫu rất muốn nhả ra, nhưng hắn không dám, đành phải húp một ngụm cháo nóng, cố gắng nuốt trôi miếng củ cải kia. Không ngờ, hương vị vừa nóng vừa chua lan tỏa trong khoang miệng lại có năng lực khiến hồn phách người ta bay bổng.
Lê Tường và Quan thị đều không nhịn được cười.
“Đây là củ cải muối chua, trăm phần trăm chỉ có một vị chua thôi, sao có thể ăn một lúc nhiều miếng như vậy? Phải bỏ vào ăn kèm với cháo mới ngon.”
Một miếng củ cải thái hạt lựu vừa chua vừa giòn, còn mang theo vị cay nhè nhẹ, thích hợp nhất là ăn kèm với cơm.
Lê Tường rất thích ăn món này, nàng còn bỏ qua cả món trứng kho thơm ngon kia, một bát cháo của nàng, ăn kèm với non nửa bát củ cải chua xắt hạt lựu.
Ba người vừa dùng xong bữa tối, đã nghe thấy tiếng động vang lên sau phòng bếp.
Quan thị là người đầu tiên đứng dậy, bà vui mừng nói: “Chắc hẳn là phu quân và Thúy Nhi đã về!”
Lê Tường cũng vội vàng đi tới phòng bếp, quả thật là phụ thân nàng và biểu tỷ.
Chỉ là……
“Biểu tỷ, tại sao mắt tỷ lại sưng vù thế này?! Cả khuôn mặt tỷ nữa?!”
Đôi mắt Thúy Nhi sưng húp, hiển nhiên nàng đã khóc rất nhiều! Còn trên má lại in hằn một vết tát đỏ chói!
“Phụ thân? Rốt cuộc biểu tỷ gặp phải chuyện gì vậy?”