Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 173



Hỏi han rõ ràng mới hay, hóa ra tiểu tử kia chính là người ngày nào cũng mang củi khô tới nhà hắn. Hắn làm vậy chỉ vì muốn báo đáp ân đức của một chút cơm thừa canh cặn mà thôi.

Những đứa trẻ có phẩm hạnh tốt đẹp như vậy thường để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bậc trưởng bối. Sau khi biết ngọn nguồn câu chuyện, Lê Giang cũng coi như đã tạm thời chấp nhận đối phương.

Tranh thủ lúc phụ mẫu đi mua sắm chăn đệm, Lê Tường cũng vội vàng vào bếp làm cơm chiều cho phụ thân và biểu tỷ.

Chỉ còn dư lại chút cháo ngô, không đủ cho hai người dùng, bởi vậy nàng tạm thời đặt sang một bên. Sau đó, nàng mới lấy ra một túi vừng đen và chút bột kê từ trong tủ chén.

Bột kê này tựa hồ bột gạo ngày nay, chỉ cần cho thêm chút nước, nhào bột lên là có thể nặn thành bánh trôi. Song, khâu trộn nhân lại có phần rắc rối, cần phải rang chín vừng đen rồi mới cho vào cối xay đá nghiền nát.

Có điều những việc dùng sức như thế này không cần đến tay Lê Tường, Lạc Trạch đã nhanh chóng nghiền xong nhân cho nàng.

Nhân mè đen nóng hầm hập trộn lẫn với chút mỡ heo và đường cát trắng, còn chưa gói bánh đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Lê Tường ngắt một chút nhân, bỏ vào bột rồi vo viên, chỉ vài giây ngắn ngủi đã gói được một viên bánh. Rất nhanh, trên thớt đã đầy những viên viên tròn trịa, trắng nõn phúng phính.

“Lạc Trạch, nhóm lửa, lửa lớn một chút nha.”

Chờ nước sôi thì bỏ bánh trôi vào luộc.

Nước trong nồi sắt ục ục sôi trào lên, từng viên bánh trôi trắng tròn mập mạp cũng được ném vào bên trong. Tới khi chúng hoàn toàn nổi lên trên mặt nước, vậy là đã chín.

Lê Tường múc cho mỗi người một chén, chỉ là chén của phụ thân và biểu tỷ được nhiều hơn một chút. Ba chén còn lại, chỉ là để ba người họ nếm qua chút hương vị.

Ngay lúc nàng đang bận múc bánh trôi ra, phụ thân và nương cũng đã trở lại. Lúc bọn họ đổi xong chăn đệm thì Quan Thúy Nhi cũng thuận tiện theo bọn họ xuống dưới lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hiện giờ, tâm trạng của Quan Thúy Nhi đã bình ổn hơn nhiều. Chỉ là đôi mắt kia vẫn còn hơi ửng hồng, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương cảm.

Lạc Trạch thoáng nhìn qua đã lập tức dời đi tầm mắt, sau đó hắn bưng chén của mình tới một chiếc bàn rồi ngồi xuống.

Hắn nhận ra nàng chính là cô nương thường ngày giúp hắn giữ gìn đồ ăn tươm tất, cũng là người từng tặng hắn miếng bánh ngọt.

Hiện thấy nàng khóc thương tâm tới vậy, bản thân hắn cũng thấy lòng mình rầu rĩ không vui.

Không biết hắn có thể làm được gì đó giúp nàng hay không……

Đêm nay, người nhà bọn họ chẳng ai còn tâm trạng thưởng thức cái mềm mịn thơm ngon của bánh trôi. Cả nhà đều chất chứa nỗi niềm riêng, chỉ qua loa ăn xong liền lên lầu nghỉ ngơi.

Chờ tới buổi sáng, Lê Tường mới mang tất cả tiền kiếm được từ hôm khai trương ra kiểm kê.

Từ hôm mùng sáu khai trương, đến hôm nay là ngày mười sáu, cửa hàng nhà bọn họ tổng cộng buôn bán được chín ngày. Trừ đi khoản tiền gốc ban đầu là bốn ngân bối và năm ngân bối bán công thức nấu cá chua ngọt kia, vậy chín ngày này tổng cộng kiếm lời được bốn ngàn ba trăm đồng bối.

Bệnh tình của tiểu cữu mẫu là việc hệ trọng, bởi vậy sau khi kiểm kê tiền bạc, Lê Tường đưa toàn bộ số tiền đó, cộng thêm bốn ngân bối ban đầu, trao lại cho phụ thân nàng. Bản thân nàng chỉ để lại năm ngân bối và một chút tiền lẻ thôi.

Quan Thúy Nhi cũng mang ba trăm đồng bối mà nàng kiếm được, đưa cho dượng để chàng mang về giao lại cho phụ mẫu.

Lê Giang cầm tiền lập tức đi qua cửa hàng bán lương thực trong thành, mua ba mươi cân ngô chuyển lên thuyền, sau đó trực tiếp mang trở về.

Kết quả khi về tới nhà, hắn lại cảm thấy có chút không thích hợp, vườn rau trước nhà đã bị nhổ sạch quá nửa, ngay cả củi lửa của nhà bọn họ cũng bị lấy đi phân nửa.