Bạch lão đại thầm nghĩ trong lòng: Chưa thấy lợi nhuận đâu, mà cứ tùy tiện lấy mấy trăm ngân bối đi mua một công thức nấu ăn, khẳng định phụ thân sẽ đ.á.n.h gãy chân hắn mất.
“Lê nha đầu, muội thấy thế này có ổn không. Hiện tại muội đang bán giá hai mươi đồng một cân, vậy mỗi ngày ta mua chừng một trăm cân của muội, muội chiết khấu cho ta giá mười lăm đồng một cân được chứ?”
Một trăm cân...
Giả sử nội tạng heo tổng hợp có giá trị chừng 800 đồng, bán mười lăm đồng một cân thì mỗi ngày có thể kiếm được hơn bảy trăm. Nhìn giá cả này tưởng chừng rất ưu đãi, nhưng Lê Tường không đồng ý.
“Bạch thúc à, giá này khẳng định không thể chấp thuận. Ngài muốn mua một trăm cân món kho. Trước tiên chưa nói tới việc chúng ta cần cạo lông trên thịt ba chỉ, chỉ nói tới đại tràng, ruột non, cùng các loại nội tạng heo khác, cần phải tốn rất nhiều công sức mới có thể rửa sạch sẽ được. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy cái giá mười lăm kia là quá thấp. Nếu ngài thật sự muốn mua món hầm mang đi bán, vậy thì, năm đồng một cân ta có thể bán nước chát (nước dùng) cho ngài. Các ngài tự hầm rồi trực tiếp đem rao bán.”
Bạch lão bản: “…”
Năm đồng một cân nước dùng, hắn còn phải tự mình mang thịt ra hầm, còn phải cạo lông, rửa nội tạng như lời Lê Tường nói. Chỉ nghe tới đây thôi, đầu óc hắn đã quay cuồng.
Hơn nữa, nếu nói như vậy, bản thân hắn còn phải bỏ tiền ra thuê người đi rửa, đi hầm, quả thực quá không có lời.
“Thôi bỏ qua chuyện nước chát đó, chúng ta bàn giá thành phẩm đã.”
“Mười tám đồng một cân.”
“Mười sáu đi, nếu giá mười tám thì lợi nhuận của chúng ta quá ít.”
Bạch lão bản bày ra bộ dáng cực kỳ đáng thương, thế nhưng Lê Tường vẫn giữ vững ý chí, không chịu lùi bước nửa phần.
“Bạch thúc, ngài đừng quá nhấn mạnh chuyện kiếm được bao nhiêu tiền, trước hết ngài phải nghĩ tới chuyện vì sao ngài lại muốn mua thịt hầm của nhà ta.”
“Vì sao lại muốn mua…”
Đương nhiên là vì bán thịt hầm đồng thời cũng có thể bán được rượu nha.
Bạch lão bản nghĩ vậy, mặt già đỏ lên. Ai nha, thiếu chút nữa hắn đã lẫn lộn đầu đuôi rồi. Mục đích chính của hắn là tăng cao sản lượng rượu, chứ đâu phải dựa vào bán chút thịt hầm này để kiếm tiền?
Mười tám đồng một cân, bán ra hai mươi, hai mươi lăm, cũng có thể kiếm được mấy trăm đồng. Nhưng quan trọng nhất vẫn là rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Với thái độ của Lê nha đầu này, hiển nhiên nàng không chấp nhận bán giá thấp hơn. Đã vậy mười tám thì mười tám đi, cứ mua về một ngày bán thử xem sao.
“Được, vậy mười tám một cân. Vào giờ này ngày mai ta sẽ qua lấy hàng, một trăm cân, có kịp không?”
Có tiền để kiếm, đương nhiên là được rồi.
Lê Tường gật gật đầu, mở bàn tay ra cười nói: “Cần ứng trước một thỏi ngân lượng.”
Bạch lão bản: “…”
Nha đầu này quả thực không chịu thiệt một chút nào!
Thu được một thỏi ngân lượng, Lê Tường vô cùng vui vẻ trở về sau bếp.
“Biểu tỷ, muội trông tiệm hộ ta một lát nhé. Ta qua tiệm bên cạnh tìm Huệ tỷ tỷ có chút việc, sẽ quay lại ngay.”
Quan Thuý Nhi lên tiếng, sau đó mang chén mì thịt hầm nàng ấy vừa làm xong ra cho khách nhân.
Khi trở về, khách nhân bên ngoài lại muốn một chén nữa. Nàng ấy nhìn chỗ mì sợ bên dưới, cũng chỉ còn đủ làm thêm chừng ba bốn chén nữa. Vì thế, nàng cần phải tìm Lạc Trạch, để hắn nhồi thêm một chút bột.
Chỉ là hai người vốn không quá quen thuộc, đột nhiên cần phải gọi tên hắn, Quan Thuý Nhi hơi ngại ngùng, hé miệng mấy lần vẫn chưa thốt lên lời. Vẫn là Lạc Trạch phát hiện ra biểu hiện hơi khó khăn của nàng ấy mà lên tiếng trước.
“Ngươi cứ gọi ta là A Trạch, có phải bột mì đã cạn rồi chăng?”
“Đúng vậy… bột mì sắp hết rồi.”
“Vậy ngươi làm trước đi, ta tới nhồi bột.”
Lạc Trạch rất tự nhiên nói, sau đó lại thật tự nhiên lấy chậu đi múc bột. Người ta đã như vậy, nếu nàng ấy còn ngượng ngùng, quanh co e thẹn thì có vẻ quá mức câu nệ.
Quan Thuý Nhi cố gắng điều chỉnh tốt trạng thái của mình, cố ý không để ý đến nam nhân đang nghiêm túc trộn bột bên cạnh.