Lê Tường vẫn giữ thói quen cũ, dùng một nửa bột mì, một nửa tinh bột, thêm bốn quả trứng gà vào để tạo nên lớp hồ bột chiên thịt.
“Tuyệt đối không được thêm lòng đỏ trứng. Nếu dùng lòng đỏ trứng để hòa bột, dù chiên giòn lớp vỏ ngoài, nhưng chỉ cần để hở ra ngoài một chút, vỏ sẽ lập tức mềm nhũn, hương vị liền bị giảm sút đi rất nhiều.”
“Ừm ừm! Ta đã ghi nhớ kỹ càng.”
Không chỉ có Quan Thúy Nhi ghi nhớ, mà Lạc Trạch đang ngồi nhóm bếp cũng âm thầm khắc ghi điều này.
Rất nhiều khi, hắn vốn không cố ý muốn nghe, nhưng vị trí hắn ngồi ngay trước bệ bếp nhóm lửa, nên những lời Lê Tường thốt ra cứ tự nhiên lọt vào tai. Huống hồ, trí nhớ của hắn lại khá tốt, thành ra hắn nhớ được rất nhiều bí quyết.
Tiểu cô nương này chẳng biết đề phòng người khác chút nào, nếu hắn có chút tâm tư bất chính, khẳng định tay nghề của nàng đã bị học trộm từ lâu rồi.
“A Trạch, giữ lửa nhỏ thôi, chỉ cần một cây củi là đủ.”
“Được, ta đã rõ!”
Lạc Trạch biết bước đầu tiên khi chiên món thịt này nhất định phải dùng lửa nhỏ, hơn nữa, chiên xong một lần còn phải chiên lại lần hai. Bởi vậy, trong suốt quá trình chế biến thức ăn, không cần Lê Tường phải nhắc nhở điều chỉnh lửa, hắn cũng đã hoàn toàn ghi nhớ.
Sau mười lăm phút.
“Biểu tỷ, ta để lại một đĩa thịt chiên giòn này, hai người mau ăn đi nhé, đừng để nguội, thịt nguội rồi ăn không còn ngon nữa đâu. Ta qua tiệm sách một lát sẽ trở về ngay, phiền hai người trông chừng cửa tiệm.”
“Ừm ừm, muội cứ yên tâm đi.”
Chờ sau khi tiễn biểu muội rời đi, Quan Thúy Nhi mới trở lại phòng bếp. Hiện giờ trên bệ bếp đang đặt một đĩa thịt chiên màu vàng kim hấp dẫn, dưới ánh sáng ban ngày nhìn vào lại càng cảm nhận được rõ ràng ý vị của câu Kim Ngọc Mãn Đường.
(Kim Ngọc Mãn Đường: Vàng ngọc đầy nhà, ý chỉ sự sung túc, giàu sang, thể hiện màu sắc vàng óng của món ăn).
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước tiên nàng ấy bỏ một chút thịt vào chén, mang lên lầu cho cô cô, lại lấy thêm một chén nữa bưng ra phía trước cho dượng. Phần dư lại hơn một nửa, nàng ấy không để cho mình chút nào, đều mang cho Lạc Trạch hết.
Không cần biết bộ dạng hiện tại của Lạc Trạch ra sao, trong lòng nàng, hắn vẫn luôn là thiếu niên khốn khổ, phải ăn thức ăn trong thùng nước gạo ngày trước.
Cũng vì nghĩ trước kia hắn đã nếm trải quá nhiều cay đắng, cho nên mỗi khi có đồ ngon, nàng ấy đều muốn cho hắn ăn nhiều hơn một chút.
Lạc Trạch ôm một chén đầy thịt chiên, trong lòng vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ. Hắn quay lại nhìn nàng, chỉ thấy Thúy Nhi đang bận rộn nấu mì bên cạnh bếp, giữa làn hơi nước mờ ảo m.ô.n.g lung, hình bóng nàng tựa hồ tiên tử.
Thật khiến lòng người rung động, hằng mong ước.
Bên này, Lê Tường mang theo một hộp đầy thức ăn, còn chưa tới cửa đã nhìn thấy Thanh Chi bước ra ngoài đón nàng.
Đúng là đãi ngộ khi mang đồ ăn và không mang đồ ăn khác nhau quá đỗi.
“Tương nha đầu, từ rất xa ta đã ngửi thấy hương thơm của món thịt chiên này rồi!”
“Trời đất, ta đã đóng kín như vậy mà ngươi cũng ngửi được hương vị của nó ư? Cái mũi thật là tinh nhạy quá. Đây này, phần trên là của ngươi, phía dưới là món ta chuẩn bị cho phu nhân.”
Lê Tường trực tiếp đưa hộp đựng thức ăn qua, Thanh Chi đã quá thèm thuồng, nàng ấy không thể chờ đợi hơn nữa, lập tức đưa nàng lên lầu, sau đó bưng hai đĩa đồ ăn thuộc về mình, nhanh chóng xuống lầu mà hưởng thụ.
Ngay lúc đó, Liễu Kiều đang bận tưới hoa, nghe được động tĩnh, nàng ấy vừa quay đầu lại đã nhìn thấy hai món đồ ăn quen thuộc được đặt ngay ngắn trên bàn.
“Kim Ngọc Mãn Đường, Phong Vũ Đồng Chu! Đều là các món ta thích ăn! Tương nha đầu, ngươi thật là tri kỷ.”
Liễu Kiều ngồi vào trước bàn, vừa định cầm lấy chiếc đũa, đột nhiên, nàng ấy tỏ ra cực kỳ nghiêm túc quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lê Tường nói: “Tương nha đầu, ta quyết định không thu số ngân bối hàng tháng đó nữa.”
Lê Tường: “???”