Quả thật, những thủ đoạn tầm thường không thể xử lý loại người vô sỉ, mặt dày đến mức này.
Tạm thời rước tiểu cữu cữu và cữu mẫu vào nội thành cũng là một thượng sách, có lẽ việc này sẽ lắng xuống trong một thời gian ngắn.
Chỉ là nhất định phải giải quyết được tận gốc vấn đề. Chẳng qua hiện giờ không vội, việc cấp bách hiện giờ là sớm chữa khỏi bệnh cho tiểu cữu mẫu.
Lê Tường lắng nghe biểu tỷ tính toán, hóa ra Liễu Kiều đã sớm dò hỏi giá thuê nhà dân quanh đây, trong lòng cũng đã định đưa tiểu cữu cữu và cữu mẫu lên thành.
Hiện giờ trong tay biểu tỷ có tiền bạc rủng rỉnh, nàng chẳng cần bận tâm đến chuyện đó nữa.
“Trong lòng ngươi đã có tính toán là ổn rồi. Nếu cần ta trợ giúp điều gì, cứ việc nói ra, đừng xem ta là người ngoài.”
“Ừm, ta biết rồi!”
Quan Thúy Nhi khẽ xoa khóe mắt, rồi lại chuyên tâm thái rau. Chờ sau khi kết thúc giờ cơm bận rộn đã tới giờ Mùi. Nàng chẳng màng đến việc dùng bữa trưa, đã vội vàng đi ra ngoài bắt đầu tìm phòng ở.
Đã tới trong thành thời gian dài như vậy, Quan Thúy Nhi cũng hiểu biết đại khái về hoàn cảnh xung quanh, hơn nữa lúc trước nàng còn cố ý dò hỏi giá thuê nhà ở đây, bởi vậy cũng coi như đã có chút kiến thức về khu nhà dân quanh đây.
Cuối cùng nàng ấy cũng thuê được một gian nhà ở trong khu rìa, cách cửa hàng Lê gia chừng một cây số.
Một tháng chỉ cần hai trăm đồng bối, nơi đó ở khá xa đường sông, nhưng đường xá rất thuận tiện, đi đến cửa hàng chỉ mất khoảng một khắc thời gian.
Quan Thúy Nhi đặt cọc gian nhà, sau đó mới trở lại cửa hàng, đưa phụ mẫu rời đi, mang đồ đạc tới chỗ ở mới.
Kỳ thực, họ cũng chẳng có gì đáng giá, chỉ vỏn vẹn vài chiếc tay nải đơn sơ. Nhưng vì Bao thị cần người cõng, nên Quan Thúy Nhi đành phải tự mình ôm hết số tay nải kia.
Lê Tường còn chưa kịp bảo phụ thân đi lên giúp đỡ, đã thấy Lạc Trạch xông tới giật lấy tay nải, rồi theo chân người nhà họ Quan đi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tình trạng đã rõ như ban ngày, nếu còn nói hắn không có ý với biểu tỷ, Lê Tường dứt khoát không tin tưởng.
Quan thị cũng nhìn ra một chút ý tứ, chỉ là hai mẫu nữ nhà nàng đều không nói ra. Lạc Trạch làm người cũng không tệ, nhưng Quan Thúy Nhi cũng không kém. Nếu hai người thực sự có duyên phận, vậy để ngày sau lại tính tiếp.
Hai mẫu nữ Lê gia đang thầm tính toán lung tung, đột nhiên rèm cửa khẽ động, Lê Giang bước vào.
“Tương Nhi, bàn số sáu có một vị khách nhân, ăn mặc không giống người bình thường, hắn chỉ đích danh muốn món Chưng Chưng Nhật Thượng.”
“Hử? Chưng Chưng Nhật Thượng?”
Rõ ràng là cửa hàng nhà nàng đâu có treo thẻ bài có tên món này. Hơn nữa, kẻ biết được món ăn này, chỉ có thể là người đã từng thưởng thức qua tại yến tiệc của Liễu gia…
“Hắn chỉ đích danh món Chưng Chưng Nhật Thượng sao?”
Lê Giang gật gật đầu, hơi có chút lo lắng nói: “Hắn không chọn bất cứ món gì khác. Có phải lại thêm người tới bới lông tìm vết hay không, nhà ta đâu có món đồ ăn này.”
“Nhà ta có món ăn này, chắc không phải người ta tới bới lông tìm vết đâu, để ta ra nhìn một cái.”
Lê Tường lặng lẽ đi đến mép rèm vải, vén nhẹ lên một khe hẹp. Nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy vị đại thúc trung niên an tọa tại bàn số sáu.
Ừm… Người này mặc một thân tơ lụa, quả nhiên không phải người tầm thường. Thoạt nhìn đã thấy dung mạo thư sinh nho nhã, hắn cũng đang tò mò đ.á.n.h giá cửa hàng nhà nàng, thế nhưng trong mắt không hề mang chút chán ghét nào.
Ấn tượng ban đầu cũng không tệ lắm.
“Phụ thân, người ra ngoài tiếp đón, nhớ nhắc nhở vị khách nhân bàn số sáu rằng món Chưng Chưng Nhật Thượng này cần nhiều thời gian chế biến, ít nhất phải chờ nửa canh giờ.”