Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 235



Chẳng qua muốn làm chuyện đoạn tuyệt mối thâm tình này... Ta cần phải đi tìm Lạc Trạch kia một chuyến mới được.

Trong lòng Ngũ Thừa Phong đã có quyết định. Sau khi hắn ghi nhớ thật kỹ vị trí của tòa phủ đệ này, lại đi tìm hiểu một phen nơi làm việc hiện giờ của Ngũ Đại Khuê.

Hoá ra hiện tại đối phương đã được thăng chức lên làm nhị chưởng quầy của tiệm vải Lộ thị, khó trách tên kia lại có tiền đặt mua tòa nhà lớn như vậy trong thành.

Bên trong đó khẳng định vẫn còn không ít những chuyện khuất tất loanh quanh lòng vòng, chỉ là hiện tại hắn không có thời gian để từ từ hỏi thăm.

Sau nửa canh giờ, Ngũ Thừa Phong trở lại tiêu cục, thay bộ y phục bình thường hắn hay mặc, sau đó vào trong sân thao luyện và lại giao đấu chừng ba mươi phút với mấy huynh đệ.

Chờ sau khi hắn luyện võ xong, chẳng những quần áo bẩn thỉu hơn không ít, lại còn rách toạc thêm vài đường, đã vậy trên người cũng có thêm không ít vết thương mới.

Hơn nữa, những vết thương cũ để lại do lần áp tiêu trước kia còn chưa lành hẳn, hình tượng này coi như chồng chất vết thương.

Hắn dùng dáng vẻ thê t.h.ả.m này đi tới cửa sau của Lê Gia Tiểu Thực, đã doạ cho Quan thị một trận, suýt chút nữa bà ấy đã định đi báo quan.

“Không sao đâu, không sao đâu! Quan thẩm, ta chỉ bị một vài vết thương nhỏ trong lúc thao luyện với các huynh đệ tiêu cục thôi, chút xíu này chỉ cần dưỡng thương vài ngày là khỏi mà. Hai vị cứ làm việc đi, ta tới tìm Lạc Trạch.”

“Tìm ta?”

Lạc Trạch quay đầu lại xin chỉ thị, thấy Lê Tường gật đầu, lúc này hắn mới đi theo Ngũ Thừa Phong ra cửa sau.

“Tìm ta có chuyện gì?”

“Tìm ngươi mượn bốn, năm huynh đệ ở trấn trên. Chắc chắn ngươi vẫn có biện pháp để liên hệ với bọn họ, hoặc là cho ta một cái tín vật cũng được.”

Ngũ Thừa Phong vừa nói vừa cầm một trăm đồng tiền ra đưa cho hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đây là thù lao cho ngươi, còn mấy huynh đệ khác của ngươi, ta cũng cho mỗi người bọn họ một trăm.”

Lạc Trạch không hề nhận, ngược lại hắn nhíu chặt đôi mày.

“Mấy huynh đệ đó của ta đều là người giang hồ, là lưu manh đó, ngươi tìm bọn họ làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn làm chuyện xấu?”

Ngũ Thừa Phong trừng hắn một cái.

“Ta chỉ nhờ bọn họ diễn một vở kịch nhỏ thôi, bảo đảm không làm họ bị thương tổn gì. Một canh giờ là xong rồi, sau đó dễ dàng lấy một trăm đồng tiền. Nếu ngươi không nguyện ý liên hệ vậy quên đi, ta đi tìm người khác cũng được.”

Dứt lời, Ngũ Thừa Phong làm bộ muốn thu tiền lại. Kỳ thật Lạc Trạch vẫn cảm thấy mình có thể tin tưởng vào nhân phẩm của Ngũ Thừa Phong, vì vậy hắn vội vàng cầm một trăm đồng tiền kia vào tay.

“Ta nói trước, ta chỉ có thể giúp ngươi tìm thấy họ, còn việc bọn họ có đồng ý diễn vở kịch kia hay không thì ta không dám đảm bảo.”

“Được! Ngươi hãy cho ta tín vật, ta sẽ tự mình đi tìm bọn họ.”

Lạc Trạch trầm ngâm một lát, đoạn cởi sợi dây buộc trên cổ xuống, lấy ra ba chiếc chìa khóa.

“Đây là chìa khóa nhà cũ của ta. Ngươi mang nó đi giao cho Trúc Thất, bảo bọn họ đừng lang thang phiêu bạt khắp nơi nữa, hãy qua nhà ta ở. Còn nữa, nói bọn họ tìm một công việc đàng hoàng tử tế mà làm, cố gắng sống sót. Chờ qua năm mới ta sẽ trở về gặp bọn họ.”

Ba chiếc chìa khóa nhỏ bé, không rõ làm bằng chất liệu gì nhưng lại có vẻ nặng trịch.

Ngũ Thừa Phong cẩn trọng cất chúng vào trong lòng ngực, sau đó nghiêm túc hứa hẹn sẽ chuyển lời giúp hắn. Lúc này Lạc Trạch mới nói ra nơi đám huynh đệ của hắn thường hay tụ tập.

Đã biết được tin tức mình cần, Ngũ Thừa Phong cũng nôn nóng tìm thuyền trở về trên trấn, bởi vậy hắn vội vàng tạm biệt mấy người Quan thị rồi đi luôn.

“Đứa trẻ này sao lại hấp tấp đến thế? Chẳng rõ hắn phải bận tâm việc gì nữa. Toàn thân đầy vết thương lớn nhỏ, không thèm xoa t.h.u.ố.c đã vội vã rời đi, thật sự... khiến người ta phải thương tâm.”