Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 242



“Cữu cữu, lời ngươi nói có thật không?”

“Phụ thân ta thực sự đã có nhà trong thành rồi ư?”

“Vậy chẳng phải chúng ta cũng có thể dọn vào trong thành sống sao?”

Bốn người bọn họ mồm năm miệng mười vây quanh Kiều Hữu Tài hỏi, trong lòng chỉ nghĩ tới phú quý, chẳng hề để ý đến mẫu thân đang bất tỉnh nằm dưới đất. Kiều Hữu Tài thấy cảnh ấy, tức giận đến mức quát mắng đám cháu ngoại một trận, sau đó hắn mới vội vàng mang đại tỷ mình vào trong phòng.

Phải chờ tới khi Kiều thị từ từ tỉnh lại, trời đã nhá nhem tối. Trong hoàn cảnh loạn lạc này, chẳng ai dám mạo hiểm đi vào trong thành, vì vậy bà ta chỉ đành chờ tới sáng sớm ngày mai mới có thể khởi hành.

Giờ phút này, đầu óc cả nhà bọn họ đều đang vây quanh quang cảnh xa hoa trong tòa nhà ở trong thành của Ngũ Đại Khuê, cùng với chuyện hắn nuôi tiểu thiếp như thế nào, chứ chẳng còn ai bận tâm nhớ tới tên Ngũ lão tứ sắp bị người ta chặt đứt hai tay kia nữa.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, cả nhà Kiều thị đã vội vàng lên thuyền của Kiều Hữu Tài, thẳng tiến vào thành.

Lão thôn trưởng khởi hành sớm, còn tận tình ghé qua nhà Kiều thị một chuyến, lại phát hiện cả Ngũ gia đều không có ai. Cuối cùng, lão chỉ đành thở dài rồi cầm giấy chứng minh tới phủ nha. Vừa tới nơi, lão đã nhìn thấy Ngũ Tứ Oa đang đứng chờ bên ngoài.

“Tứ Oa, ngươi đến đây làm gì?”

“Lão thôn trưởng, chủ nợ kia cuối cùng đã không c.h.é.m tay ta. Bởi lẽ, nếu hắn c.h.é.m tay ta, lấy ai mà trả nợ cho hắn? Chỉ là hắn bắt ta viết khế ước bán thân, nên ta phải tới đây chờ làm thủ tục hộ tịch.”

Ngũ Thừa Phong vẫn mặc nguyên bộ quần áo cũ nát. Những vết bầm tím do đ.á.n.h nhau ngày hôm qua không được bôi t.h.u.ố.c nên hôm nay trở nên cực kỳ rõ ràng, hơn nữa trên mặt hắn còn in nguyên vết cào cấu của Kiều thị từ hôm trước, trông vô cùng t.h.ả.m thương.

“Tứ Oa ngươi…… Haizzz! Sao lại lầm đường lạc lối đến nông nỗi này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lão thôn trưởng cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng rồi lại thầm thấy may mắn. Dẫu sao thì Ngũ Tứ Oa kia vẫn còn nguyên vẹn thân thể, không mất đi đôi tay. Làm nô tài dù sao vẫn tốt hơn là phải sống cuộc đời tàn phế.

“Đi thôi, chúng ta cùng vào.”

Hai người một trước một sau bước vào phủ nha. Khi trở ra, Ngũ Thừa Phong đã trở thành một hộ tịch độc lập.

Bất quá, một hộ tịch không có khế ước nhà đất như hắn, chỉ có thời hạn ba năm. Nếu sau ba năm, hắn vẫn không có khế ước nhà đất, vậy hộ tịch của hắn sẽ bị hủy bỏ, trở thành dân đen không có hộ khẩu.

Nhưng chuyện này lại không cần lão thôn trưởng phải lo lắng. Bởi lẽ, một khi hắn đã ký khế ước bán thân cho chủ nhân, thì sau này hắn sẽ phải đi theo chủ cả đời, cũng có nghĩa là kiếp này của Tứ Oa chỉ đến thế mà thôi.

“Thôi vậy, hãy ngoan ngoãn đi theo chủ nhân của ngươi, chăm chỉ làm việc một chút, đừng tiếp tục lầm đường lạc lối nữa.”

Hiếm khi Ngũ Thừa Phong cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên trong lòng. Hắn nghiêm túc gật đầu rồi đưa lão thôn trưởng ra tới bến tàu. Chờ khi lão thôn trưởng vừa đi, hắn lập tức lên thuyền, quay về trong thành để xem náo nhiệt.

Đoàn người nhà Kiều thị vào thành sớm hơn hắn tới hai canh giờ, nhưng lúc này bọn họ vẫn im lặng, không hề làm ầm ĩ.

Bởi lẽ Ngũ lão nhị đã dặn dò, nếu cả nhà cứ làm ầm ĩ, lập tức xông thẳng tới tiệm vải, chắc chắn sẽ khiến phụ thân bọn họ mất hết thể diện. Đến lúc đó, e rằng phụ thân sẽ không cho cả nhà họ vào thành sinh sống nữa.

Lại lỡ như, nếu làm lớn chuyện lên, khiến cho chức vụ nhị chưởng quầy của phụ thân hắn bị tước mất, vậy thì cả nhà sẽ chẳng ai kiếm được chỗ tốt nào đâu.

Người Ngũ gia đều tán thành với lời Ngũ lão nhị nói. Suy cho cùng, bọn họ chỉ mong được vào trong thành hưởng thụ cuộc sống thoải mái hơn, chứ đâu muốn hoàn toàn trở mặt với phụ thân mình.

Vì thế, cả nhà bọn họ đành ngồi xổm ngay sát con đường nhỏ bên cạnh tiệm vải Lộ thị, chờ tới khi Ngũ Đại Khuê tan ca, sau đó sẽ đi theo hắn về nhà.