Trước đây đã thỏa thuận rõ ràng, không bao ăn ở, mỗi tháng chi trả cho các nàng 500 đồng, điều kiện này quả thực đã không tệ rồi.
“Biểu muội, cớ sao hôm nay phòng bếp lại thừa nhiều thịt đến vậy? Tận mấy chục cân lận?”
Quan Thúy Nhi kiểm kê nguyên liệu nấu ăn, nghĩ cả trăm lần vẫn không ra, rõ ràng việc buôn bán của cửa hàng hôm nay còn tốt hơn mọi ngày, vì sao lại thừa nhiều thịt như vậy?
“Biểu tỷ ngốc nghếch, đương nhiên là ta mua thêm chút đỉnh để dành cho công việc sau này. Cứ để chỗ thịt đó qua một bên, chúng ta dùng xong bữa tối rồi hãy bàn tiếp.”
Lê Tường tiện tay lấy chén thịt nhân còn thừa lại hôm qua, thêm vào đó một nắm bột củ sen lớn, lại đập thêm một quả kê tử vào rồi trộn đều.
Bởi vì phần thịt nhân này trước đó đã được trộn đạt tới độ hoàn mỹ để làm sủi cảo, hương vị đã vô cùng vừa vặn, nên nàng cũng không thêm thắt gia vị nào khác. Thêm bột củ sen vào cốt là để thịt nhân càng thêm trơn mềm, nhẵn mịn mà thôi.
Nàng dự tính chế biến món canh thịt viên. Nếu không thêm bột củ sen vào, khi vừa thả nhân vào nồi canh, chúng rất dễ tan rã.
Chẳng mấy chốc, Ngũ Thừa Phong đã thoa t.h.u.ố.c xong, trở lại nhà bếp thay thế Quan thị tiếp tục trông nom bếp lửa.
Ngồi bên cạnh bếp lửa, cảm nhận không khí ấm áp khoan khoái. Lại thêm việc trực tiếp ngửi thấy hương vị thơm ngon của thức ăn Lê Tường đang chế biến, hắn bỗng nảy sinh ý niệm muốn lưu lại nơi này, chẳng muốn rời đi.
“Năm nay Tứ Oa đã tròn mười bảy tuổi rồi chăng?”
Câu hỏi thăm của Quan thị đã kéo suy nghĩ hắn quay về với thực tại. Nghe bà hỏi về tuổi tác, Ngũ Thừa Phong thoáng chút ngẩn ngơ, dường như hắn đã quên đi tuổi thật của mình, chỉ biết là đã mười mấy năm trôi qua, chứ chẳng hề nhớ rõ con số cụ thể.
Hắn không thể nhớ rõ, nhưng Lê Giang lại nhớ rất rành mạch: Tứ Oa chỉ nhỏ hơn ba tuổi so với trưởng tử nhà họ.
“Không phải mười sáu tuổi sao? Dường như tháng Chín này là ngày ngươi thêm tuổi, phải không? Chắc qua tháng Chín là tròn mười bảy rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngũ Thừa Phong vội gật đầu nói: “Đúng vậy, qua tháng Chín mới tròn mười bảy.”
“Chà, mười bảy là tuổi thành thân rồi, Tứ oa, chuyện hôn sự của ngươi, mẫu thân ngươi đã liệu tính thế nào?”
Quan thị không hề nghĩ Kiều thị sẽ không cho Tứ oa cưới thê tử, dù gì nhà bọn họ cũng ở trong thôn, có biết bao người nhìn chằm chằm. Nếu bà ta muốn giữ thể diện cho Ngũ gia, chắc chắn phải thành thân cho Tứ oa, bằng không chẳng thể nào làm mai cho Ngũ Tiểu Mỹ bên dưới hắn được.
Nghe được câu hỏi này của Quan thị, Ngũ Thừa Phong nhất thời lại rơi vào tình thế khó xử. Hắn có chút do dự không biết có nên nói cho người một nhà Đại Giang thúc biết chuyện hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ gia hay không.
Chuyện này hơi khó nói, nếu nói ra sẽ liên quan tới vở kịch hắn đã dày công sắp đặt, mà chuyện đó lại khó lòng giải thích tường tận. Hắn chỉ sợ nói ra, lỡ như người một nhà Đại Giang thúc cho rằng hắn là một kẻ tâm cơ thâm trầm thì sao, lại lỡ như sau đó bọn họ không muốn lui tới với hắn nữa...
Lê Tường nhìn ra hắn không muốn bộc bạch, vì vậy nàng vội vàng cười chen vào đỡ lời cho hắn.
“Nương, người hỏi chuyện này sẽ làm Tứ ca xấu hổ nha. Kiểu gì sau này khi Tứ ca thành thân, hắn cũng mời chúng ta tới uống rượu mừng, đến lúc đó chúng ta sẽ rõ ràng thôi.”
“Lời con nói quả không sai...”
Quan thị cười hiền hậu, sau đó bà không còn tiếp tục hỏi vấn đề này nữa. Chỉ là bà không hỏi, nhưng Ngũ Thừa Phong vẫn cảm thấy yết hầu mình nghẹn cứng, giống như có xương cá mắc kẹt, lên không được mà nuốt cũng chẳng xong, cực kỳ khó chịu.
“Tứ ca, cho lửa lớn một chút nha, ta muốn xào rau.”
Ngũ Thừa Phong chấn chỉnh tinh thần, vội vàng bỏ thêm hai khúc củi khô vào trong bếp.
Lê Tường duỗi tay cảm thụ hơi nóng của dầu qua không khí, sau đó nàng trực tiếp bỏ từng miếng gan tươi đã tẩm ướp kỹ càng vào nồi. Sau khi đảo nhanh tay vài cái đã lập tức hớt lên.