Lúc này mắt Ngũ Thừa Phong vẫn còn hồng hồng vì xúc động, vừa vặn bị Lạc Trạch nhìn thấy.
“Ha ha ha ha…… Ngũ Thừa Phong, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc lóc sụt sịt thế kia?”
Ngũ Thừa Phong khẽ nheo mắt, đưa tay cầm lấy một miếng lạp xưởng đuôi heo sau đó trực tiếp nhét vào miệng Lạc Trạch.
Lạc Trạch:!!!
Nôn!
Ba người cùng nhau chén tạc chén thù trong cửa hàng, thỉnh thoảng lại nghe được vài tiếng đấu khẩu của Lạc Trạch và Ngũ Thừa Phong. Hai người họ vừa gặp gỡ một cái liền biến thành hài tử, quả thực ấu trĩ khó tả.
Lê Tường không vào bên trong xem náo nhiệt. Sau khi nàng rửa sạch nồi, đã lập tức kéo hơn 50 cân thịt mua lúc sáng qua bên này.
Từng miếng này đều là thịt chân giò loại thượng hạng, mỡ nạc giao nhau vừa phải, là nguyên liệu thích hợp nhất để làm thịt khô.
Mắt thấy bây giờ đã sắp hết tháng 11, nếu còn không làm luôn e rằng tới Tết sẽ không kịp để thưởng thức.
Ban ngày trong tiệm quá bận, nàng thật sự không có thời gian để làm, cũng chỉ có buổi tối lúc xong công việc hàng ngày mới có thể rảnh tay làm món thịt khô này.
“Nương, người giúp ta nhóm lửa nhé, lửa vừa là được.”
“Chỗ thịt này……”
“Đương nhiên là làm món ăn ngon rồi, nương, người cứ yên tâm đi.”
Lê Tường cầm lên một miếng thịt to, đưa tay vuốt lớp da bên ngoài của nó. Hiển nhiên hai người Tô tẩu tử đã làm sạch lông, cơ hồ đã rất sạch sẽ, chỉ còn sót lại vài sợi nhỏ vương víu. Lúc này nàng chỉ cần trực tiếp cọ xát lớp bì heo trên chiếc nồi sắt đang nóng bỏng là được.
Lớp bì heo bị đốt cháy trên nhiệt độ cực nóng như vậy sẽ lập tức tản mát ra mùi tanh tưởi gay mũi. Mỗi miếng thịt bên trong sọt đều được nàng lăn qua nồi như vậy một lần. Sau khi xong xuôi, lớp lông bên ngoài đã biến mất hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quan thị tò mò nhìn nữ nhi dùng rượu gia vị lau qua từng miếng thịt, mỗi miếng một lần, rồi bắt đầu bỏ muối vào nồi, đảo đều.
“Tương Nhi, sao con đổ nhiều muối đến thế?” Muối đã ngốn mất non nửa nồi rồi đấy……
“Ta muốn làm lạp nhục, dĩ nhiên phải dùng nhiều muối, nương, người nhỏ lửa đi một chút.”
Lê Tường lại đổ non nửa bình muối, sau đó mới cất bình đi. Tiếp đó, nàng trút một túi nhỏ hoa tiêu vào trong nồi, trộn lẫn với muối mà rang lên.
Nói thật, nàng không thích ăn hoa tiêu, chỉ một hạt nho nhỏ cũng đủ khiến đầu lưỡi tê dại. Nhưng không thể không nói, hoa tiêu lại chính là linh hồn của rất nhiều món ăn.
Khi trộn lạp xưởng, bỏ thêm chút hoa tiêu có thể tăng hương vị, ướp thịt khô cũng có hiệu dụng tương tự. Hơn nữa, hoa tiêu còn có công dụng sát trùng, dùng để tẩm ướp thực phẩm sẽ đem lại nhiều lợi ích hơn.
Khi muối và hoa tiêu trong nồi đã đạt độ chuẩn xác, Lê Tường lập tức trút hỗn hợp đó vào cối xay đá, nghiền nhuyễn thành bột mịn.
Kỳ thực không nghiền cũng chẳng hề gì, chỉ là nàng cho rằng nghiền thành bột sẽ giúp thịt thẩm thấu hương vị sâu sắc hơn, ăn vào cũng thơm ngon hơn vài phần.
Tổng cộng năm mươi cân thịt lợn, cũng may, lượng muối và hoa tiêu nghiền ra vừa vặn đủ để thoa đều lên toàn bộ miếng thịt. Giờ chỉ cần bỏ chúng vào chậu, ướp chừng bảy tám ngày rồi treo lên bệ bếp hun khói là xong.
Quan thị nhìn thấy mà có chút xót của, thịt tươi ngon lành lặn như vậy, lại phải mang đi tẩm ướp, riêng muối thôi cũng đã tốn mất non nửa nồi.
“Nương, nên uống t.h.u.ố.c thôi. Uống xong người lên lầu ngủ sớm chút, để ta từ từ thu dọn dưới lầu là được.”
Lê Tường rót nước t.h.u.ố.c trong bình ra, độ ấm vừa phải.
Từ khi Quan thị chuyển sang dùng loại t.h.u.ố.c mới này, thân thể bà cảm thấy khoẻ khoắn lên rất nhiều, bà ấy cũng rất nghe theo lời dặn dò của đại phu, mỗi ngày đều đúng hạn uống t.h.u.ố.c rồi đi ngủ.
“Ta uống xong sẽ lên lầu ngay, con nghỉ ngơi thêm lát nữa đi, đợi Thúy Nhi về, hai đứa cùng dọn dẹp sẽ mau chóng hơn.”