Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 257



Sau khi thu dọn xong xuôi, Lạc Trạch lại tất bật xào nước màu cho hơn trăm cân thịt hầm cần giao vào sáng mai, thêm nước lèo vào trong nồi. Mỗi lần xong xuôi việc này, cũng là lúc Thúy Nhi mang cơm tới. Hai người có dịp trò chuyện đôi điều. Sau khi dùng bữa xong, Thúy Nhi được Quan Phúc đưa về, còn Lạc Trạch ngoan ngoãn cài then cửa, rửa mặt rồi lên giường ngủ sớm. Màn đêm dần buông, ba người trong cửa tiệm nhỏ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Đúng lúc này, một thanh chủy thủ nhẹ nhàng luồn vào khe hở sau cánh cửa bếp, từ từ tiến sâu vào bên trong. Chẳng biết người bên ngoài đẩy bằng cách nào, chỉ thấy then cửa rung lắc vài cái liền bật mở. Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, nghe thật chói tai. Tên cầm đầu im lặng lắng nghe một lúc, chờ tới khi xác định không có động tĩnh bất thường, hắn mới dám tiếp tục tìm kiếm thứ mình cần sau phòng bếp.

Dựa theo mùi hương, bọn chúng nhanh chóng tìm thấy mục tiêu. Nhưng ngay khi bọn chúng vừa mở nắp nồi, định tìm kiếm nguyên liệu hầm thịt, Lạc Trạch đã tỉnh giấc. Lạc Trạch biết rõ mùi vị thịt hầm của mình, nhưng tại sao đêm nay mùi vị lại thơm nồng đến vậy? Hắn còn chưa kịp mò xuống giường đã vội sờ thấy đá đ.á.n.h lửa, sau đó dứt khoát châm đèn dầu. Ngay khi hắn vén bức mành che, đã đối mặt với kẻ vừa chui ra từ phòng bếp.

“Các ngươi là ai!”

Tiếng quát của Lạc Trạch quá lớn, Quan Phúc trên lầu cũng lập tức choàng tỉnh. Nghe tiếng sàn gác kẽo kẹt, hiển nhiên Quan Phúc đã rời giường đi xuống dưới.

Hai tên nam nhân nắm chặt cái bao trong tay, không hề do dự mà lập tức muốn tháo chạy ra ngoài. Nhưng Lạc Trạch há có thể để chúng dễ dàng thoát thân, hắn liền xông lên ngăn cản.

“Tiểu tử thối, cút ngay!” Tên trộm gằn giọng.

“Các ngươi mau buông đồ của chúng ta xuống!”

Lạc Trạch gắt gao túm chặt lưng quần của chúng, cố kéo trở lại về phía nhà bếp. Ở bên ngoài, Quan Phúc cũng xông tới chắn đường.

Trong lúc giằng co hỗn loạn, chẳng rõ tên nào đã hạ đao, chỉ thấy thoắt cái, trên cánh tay Lạc Trạch đã nhuộm một vệt m.á.u tươi.

“Không muốn c.h.ế.t thì buông ngay ra cho ta!” Kẻ cầm đao rít lên đe dọa.

“A, ngươi tưởng tiểu gia ta sợ c.h.ế.t sao? Tiểu gia ta là kẻ cô độc, thứ gì cũng sợ nhưng lại không sợ chết! Có bản lĩnh thì ngươi cứ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c ta thử xem!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lạc Trạch dường như không cảm thấy đau đớn, hai chân hắn kẹp chặt một tên trộm rồi dùng hết sức quật tên kia ngã lăn ra đất, sau đó thuận thế đè cả người lên, nhất quyết không buông.

Tên còn lại đang giằng co với Quan Phúc.

Tuy Quan Phúc không có võ công, nhưng một thân sức lực của hắn cũng không phải dạng tầm thường. Hơn nữa, kẻ đang giao đấu với hắn lại không mang theo binh khí, vì vậy rất nhanh sau đó đã bị hắn khống chế, đ.á.n.h cho hôn mê bất tỉnh.

Xử lý xong tên này, Quan Phúc vội vàng chạy qua tiếp sức cho Lạc Trạch. Trong bóng đêm mờ mịt, hai người không thể nhìn rõ nhau, hắn chỉ có thể vừa nói chuyện với Lạc Trạch vừa đoán định vị trí.

Bởi vì tên trộm đã bị Lạc Trạch gắt gao ghì chặt, Quan Phúc xông lên cũng dễ dàng hơn nhiều. Hắn vội vàng xé quần áo mình, trói chặt cánh tay cầm đao của tên kia lại, không cho nó cơ hội uy hiếp.

Sau khi xử lý xong hai tên trộm, cả Quan Phúc và Lạc Trạch đều mệt mỏi rã rời, lúc này mới có thời gian quay lại phòng bếp mang đèn dầu ra. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Quan Phúc gần như bị dọa choáng váng.

Bởi vì, khắp mặt đất đều là m.á.u tươi đổ!

“Phúc, Phúc tử, Phúc thúc, dường như ta có chút choáng váng……”

“Này! A Trạch!”

Quan Phúc hoang mang, vội vàng đưa Lạc Trạch lên giường, xé quần áo hắn ra kiểm tra. Chỉ thấy vết đao trên cánh tay đối phương vẫn đang rỉ máu. Nhất định phải cầm m.á.u ngay lập tức!