Hai mươi ngân bối!! Vậy mà lại bảo là cực kỳ rẻ!!
Trước mắt Lê Giang tối sầm, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ: kéo nữ nhi quay đầu lại rồi lập tức rời khỏi nơi này.
Thế này mà gọi là mua đệ tử sao? Phải gọi là đi rước tổ tông về nhà mới đúng! Người ta thu đồ đệ còn có tiền dâng lên, nữ nhi hắn thu đồ đệ, chưa gì đã phải bỏ ra hai mươi ngân bối.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy lỗ vốn.
Hơn nữa mua hai người này về nhà, chi phí ăn uống tiêu dùng đều phải quản lý, quần áo chăn bông các loại cũng cần sắm sửa, càng nghĩ càng khiến người ta lòng nặng trĩu.
“Tương Nhi, cái giá này quá đắt, hay là chúng ta đừng mua. Quay về thôn chúng ta, Phụ thân sẽ tìm cho con một người khác.”
Lê Tường cũng thấy hai mươi ngân bối hơi nhiều, nhưng đây lại là văn tự bán đứt, nghĩa là cả đời không thể chuộc thân, trừ phi chủ nhân đích thân tới quan phủ hủy bỏ khế ước.
Đây là cả cuộc đời của hai cô nương ấy, nghĩ tới đây, nàng lại thấy hai mươi ngân bối này không quá đắt đỏ.
“Phụ thân, người đừng vội tiếc tiền. Có hai người đó hỗ trợ, sớm muộn gì chúng ta cũng kiếm lại được hai mươi ngân bối kia thôi. Quản sự Chu, ta có thể nói mấy câu với hai nàng ấy không?”
“Tự nhiên là được.”
Lê Giang biết nữ nhi mình đã hạ quyết tâm, hắn đành phải thống khổ ôm lấy lồng n.g.ự.c rầu rĩ ngồi xuống một bên.
Ông trời ơi, đó chính là hai mươi ngân bối đấy…
Lê Tường biết phụ thân nàng đang đau lòng không thôi, nhưng chuyện này đã nằm trong dự tính của nàng. Chờ ngày sau phụ thân nhìn thấy những lợi ích khi có hai tiểu đồ đệ này, lúc đó hắn sẽ hiểu được dụng ý của nàng.
Nàng đi đến trước mặt hai tỷ muội kia, lúc đó mới phát hiện hóa ra mình thấp hơn người ta cả một cái đầu, còn phải ngẩng mặt lên mới nói chuyện được với họ.
“Có thể nói cho ta biết quý danh của các ngươi là gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai tỷ muội nhìn nhau, sau đó cô nương bên trái nói nàng tên là Hạnh Tử, là muội muội; còn nàng bên phải nói nàng tên là Đào Tử, là tỷ tỷ. Nhưng lại không thấy hai nàng nhắc đến họ, chẳng lẽ hai người này không có họ ư?
“Các ngươi đều biết nấu cơm, đúng không?”
Hai tỷ muội đồng thời gật đầu, đều nói lúc nhỏ ở nhà đã biết nấu cơm rồi.
“Có món nào được coi là sở trường không? Nghĩa là nấu ăn ngon nhất đó.”
Hạnh Tử nói không có, Đào Tử lại khẽ gật đầu.
“Ta muối đồ ăn rất ngon, hầm canh cá cũng tạm được.”
Lê Tường cho rằng từ "tạm được" này thực chất có ý là rất ngon, trong lòng cũng cảm thấy vừa ý. Chủ yếu là khi hai cô nương này nói chuyện, không hề né tránh ánh mắt nàng, hơn nữa đôi mắt họ trong veo và chân thật.
Cho dù hơi bối rối khi đối mặt với những câu hỏi của nàng, nhưng bọn họ vẫn nghiêm túc tự hỏi rồi đáp lời.
Biểu tỷ sợ hãi rụt rè như vậy mà nàng còn có thể dạy dỗ được, tính ra hai cô nương này còn tự nhiên hơn nàng ấy nhiều, chỉ bảo cũng dễ dàng hơn.
Rất nhanh sau đó, nàng đã quyết định rồi quay lại sảnh ngoài chuẩn bị trả tiền.
Quản sự Chu trao cho nàng toàn bộ chi tiết về hai tỷ muội, trong đó bao gồm nguyên quán, thân phận hộ tịch ba đời, ngày tháng bị mua về, cùng với số lần bị mua đi bán lại. Mọi thông tin liên quan đều được ghi chép tường tận, không sót chi tiết nào.
Lê Giang nghe đến đây không khỏi ngắt lời: “Bảy tuổi đã bị bán vào đây, đến nay hai nàng đã bị bán đi bảy tám lượt, vì sao khoảng thời gian mỗi lần mua lại ngắn ngủi như vậy? Có ẩn tình gì chăng?”
Lê Tường cũng muốn biết cụ thể chuyện này.
Nếu chỉ hai lần, ba lần nàng sẽ cảm thấy không sao cả, nhưng mua bán quá nhiều lần, nàng lại sợ mình nhìn lầm người.
Quản sự Chu cười gượng gạo, rồi giải thích: “Để ta nói rõ ràng về sự tình của hai nàng ấy. Lần đầu tiên, các nàng bị một lão gia mua về, làm nha đầu thiếp thân cho nữ nhi nhà hắn.”