"Ta nói thật, nếu tiểu thư nhà ngươi nguyện ý ăn đồ ăn ta làm, thì ngươi cứ tới đây mua là được. Dù sao ta sẽ không đi làm nữ trù đâu.”
“Chà, ngươi quả thực cố chấp, ngay cả tiền tài trước mắt cũng không chịu thu lấy.”
Kim Hoa nhanh nhẹn cạo xong thịt cá cầm lên cho Lê Tường, Lê Tường cũng không ngăn cản nàng ấy, sau đó còn dạy nàng ấy cách trộn nhân, gói hoành thánh luôn.
“Hoành thánh này rất nhỏ, cũng không nhất thiết lần nào cũng phải gói bằng nhân cá, dùng thịt heo làm nhân cũng được. Lúc không có việc gì, ngươi có thể bảo mấy người ở phòng bếp Liễu trạch làm nhân, sau đó ngươi trực tiếp gói trực tiếp nấu là được.”
“Ngươi nói nghe dễ dàng lắm, thế nhưng đám người ở phòng bếp kia toàn là một lũ vụng về.”
Bằng không tại sao tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được một người nào có thể nấu đồ ăn khiến cho tiểu thư ăn được bình thường mà không phải nôn ọe?
“Ta cầm chỗ hoành thánh này đi trước nhé, buổi trưa ta lại qua đây, ngươi nhớ làm cho ta mấy món ăn chua cay.”
“Biết rồi.”
Lê Tường nhận 50 đồng bối, cảm thán một tiếng đúng là nhà giàu lắm của nhiều tiền. Ngay lúc nàng đang muốn trở lại phòng bếp, lại nhìn thấy Vu lão gia tử đi từ đầu ngõ lại đây.
A…… Đúng rồi, dường như hôm qua Mông lão gia tử đã nói, ngày hôm nay bằng hữu của lão sẽ qua đây tìm nàng có việc cần nhờ.
Chẳng biết lão cần nhờ nàng điều gì đây?
“Lê Tường tiểu nha đầu, giờ đây ngươi có thể dành chút thời gian để trò chuyện cùng ta không?”
“Có ạ, mời ngài qua bên này.”
Hôm nay biểu tỷ đã trở lại, trong phòng bếp bớt bận rộn hơn nhiều, nàng ra ngoài này nói chuyện một chút vẫn được.
“Vu gia gia, không biết ngài tìm ta có chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nha đầu, ngươi có biết ngày mồng tám tháng chạp hằng năm, quan phủ đều sẽ phát cháo mồng tám tháng chạp trong thành không?”
Lê Tường lắc đầu, ta chỉ vừa chuyển kiếp đến đây được mấy tháng, nguyên thân vốn chỉ là một tiểu ngư dân kiếm kế sinh nhai trên sông, làm sao biết được những chuyện trong thành.
Vu lão gia tử thấy nàng không rõ, cho nên lại đơn giản giải thích một phen.
Hoá ra ngày mồng tám tháng chạp hằng năm, quan phủ đều sẽ phát cháo Lạp Bát ở khắp các nơi trong thành. Đương nhiên quan phủ không thể tự mình nấu được nhiều cháo Lạp Bát như vậy, cho nên việc này sẽ được giao cho các đại tửu lầu trong thành An Lăng gánh vác. Đây là trọng trách hết sức quang vinh, cũng là cơ hội để tửu lầu nhà mình gia tăng danh tiếng.
Nhưng mỗi năm chỉ có hai nhà nhận được tư cách gánh vác chuyện này, mà Cẩm Thực Đường do Vu lão gia tử một tay sáng lập nên đã liên tục ba năm không đạt được tư cách này.
“Nếu tiếp tục như vậy, Cẩm Thực Đường của ta e rằng sẽ hoàn toàn sa sút.”
“Cho nên, ta có thể hỗ trợ cái gì?” Lê Tường nhất thời không rõ.
“10 ngày sau, tại Đông Hoa tửu lầu sẽ có một tiểu hội thẩm món ăn, những tửu lầu có được tư cách gánh vác đều phải chuẩn bị ba món ăn, Tri Châu đại nhân sẽ đích thân nếm thử. Cuối cùng thông qua hoạt động này sẽ tuyển ra hai nhà gánh vác chuyện ngày mồng tám tháng chạp. Ta muốn mời cô nương ngươi đại diện cho Cẩm Thực Đường chúng ta tham gia lần thẩm vị đại hội này.”
Nói đến đây, Lê Tường đã hoàn toàn hiểu rõ.
Chắc hẳn là Mông lão gia tử đã giới thiệu nàng cho Vu lão gia tử, sau đó còn dẫn lão tới nếm tay nghề của nàng.
“Chỉ là… vì sao ta phải giúp đỡ ngài?”
Nếu đại diện cho Cẩm Thực Đường tham gia cái hội thẩm món ăn gì đó, chẳng những Lê Gia Tiểu Thực của nàng không có được chút lợi ích nào, còn đắc tội với một ít người, lại thêm chậm trễ một ngày mua bán. Dù Vu lão gia tử có trả thù lao, nàng vẫn cảm thấy chuyện này thực chẳng đáng.
Vu lão gia tử bị câu hỏi của Lê Tường làm cho thiếu chút nữa đã quên mất mạch nói chuyện của mình.
“Đương nhiên, chỉ cần Lê Tường nha đầu ngươi nguyện ý giúp ta chuyện này, ta đảm bảo sẽ có một khoản thù lao xứng đáng, khiến ngươi hài lòng.”