Tại sao hôm nay nữ nhi nhà ta lại nói chuyện mơ hồ đến vậy!
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó... sau đó ta tỉnh lại. Nhưng điều kỳ lạ là, khi ta tỉnh dậy, trong đầu ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều thực đơn món ăn. Mấy món lòng heo, gan heo hôm qua, ta đều làm theo thực đơn trong đầu đó. Phụ thân, nương... hai người có cảm thấy ta là quái vật không?”
“Phi, phi, phi! Con nói năng hồ đồ gì thế? Con chính là nữ nhi của chúng ta, đâu phải quái vật? Nếu con nằm mơ gặp được chuyện như vậy, chứng tỏ vận khí của con cực kỳ tốt, được lão thần tiên ban cho cơ duyên may mắn.”
Quan thị vừa nói, vừa lấy khuỷu tay thúc nhẹ vào trượng phu bên cạnh, ý bảo chàng mau nói đôi lời để nữ nhi an tâm.
Những người bình thường như họ từ trước đến nay vốn tin vào quỷ thần. Thời điểm cận kề cái c.h.ế.t mà nữ nhi nhà họ gặp được chuyện kỳ lạ như vậy, ngược lại là một điềm tốt, chẳng đáng lo ngại.
Lê Giang ngầm hiểu ý, chàng cũng tỏ thái độ cực kỳ khẳng định, còn nghiêm túc lặp lại lần nữa ý tứ của thê tử.
Nghe xong lời khẳng định của song thân, Lê Tường lúc này mới coi như hoàn toàn trút được gánh nặng trong lòng.
“Nương... ta đi thái mỏng mỡ heo để chuẩn bị phối liệu, nương và phụ thân hỗ trợ ta tách sạch thịt và gạch cua này nhé.”
“Được, con cứ làm việc của mình đi, rất nhanh ta và phụ thân con sẽ tách xong thôi.”
Quan thị không biết nữ nhi đang muốn làm thứ gì, vì vậy bà cũng không đuổi theo nàng hỏi thật kỹ càng tỉ mỉ. Bà chỉ yên lặng cùng trượng phu nhà mình tách sạch sẽ những con cua kia thôi.
Hơn bốn mươi cân cua, sau khi tách thịt cũng chỉ được một chậu thịt và một chậu gạch cua nhỏ. Nhìn thấy những thứ này, hai người họ đều âm thầm nuốt nước miếng.
Lại nói tiếp, người một nhà Quan thị cũng chưa từng được nếm thử hương vị của cua lông.
“Tường Nhi, chúng ta tách xong rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tới đây, tới đây!”
Lê Tường chạy nhanh như gió bay qua, rất nhanh nhẹn bưng hai chậu thịt cua gạch cua sau đó vội vàng chạy trở về. Quan thị đi theo phía sau quan sát, bà phát hiện thứ đựng trong bình gốm chính là mỡ heo vừa mua, mỡ heo đã bị chiên chảy ra không ít dầu, mùi hương phiêu tán khắp nơi.
Bà lẳng lặng đứng một bên quan sát, thấy nữ nhi nhanh nhẹn cắt hành gừng cho vào dầu chiên rồi vớt ra, sau đó đổ một nửa chỗ gạch cua vào xào.
Nhìn bộ dáng nữ nhi, nàng tựu chung đã bất tri bất giác nắm rõ khi nào nên thêm rượu, khi nào nên thêm muối, một loại tự tin không lời nào tả xiết này, phảng phất như đang khoác lên người tiểu nữ một tầng hào quang sáng rỡ, tuyệt mỹ vô song.
Nữ nhi giỏi giang đến vậy, lại là do chính tay bà dứt ruột đẻ ra...
Quan thị âm thầm vui vẻ trong lòng, bà cũng không nán lại thêm mà xoay người muốn mang chuyện này ra chia sẻ với trượng phu. Ai ngờ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy hắn đang thu dọn sạch sẽ phần xác và chân cua trong phòng, thậm chí còn quét dọn cẩn thận mặt đất và lau chùi sạch sẽ mặt bàn.
Có trượng phu săn sóc, có nữ nhi ngoan ngoãn, cuộc đời này của bà quả thật là được ông trời ưu ái.
“Quan Tuệ Nương, ngươi ra đây mau!”
Vừa nghe âm thanh chát chúa, ngữ khí chẳng hề nể nang ai kia, Lê Giang đã biết ngay kẻ vừa gầm lên một tiếng là ai.
Lê Giang cầm cây chổi lớn, dùng thân hình chắn ngang, ra vẻ bất cứ ai cũng đừng hòng lách qua.
“Ngũ tẩu, người tìm Tuệ Nương nhà ta có việc chi?”
“Việc chi? Chuyện gì chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ ràng sao? Lão tứ nhà ta đâu, tại sao hôm nay hắn vẫn chưa trở về?”
Nhìn bộ dáng hung hăng đòi người của Kiều thị, Lê Giang cảm thấy giận dữ đến mức muốn bật cười.
Hôm nay hắn vừa trở về, đã vội vàng giúp nữ nhi lọc thịt và gạch cua, quả thật hắn đã sơ suất quên không qua nhà bên đó thông báo.