Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 286



Trên xe cút kít có một khoảng trống lớn, chắc chắn phần thịt lợn trên đó đã được chuyển qua cửa hàng thịt hầm.

Lê Tường cùng hai tỷ muội Đào Tử vội vã chạy ra giúp chuyển thịt và các nguyên liệu khác từ trên xe vào phòng bếp.

Cơn mưa dai dẳng khiến con đường phía cửa sau trở nên lầy lội, đi lại trơn trượt chẳng hề an toàn. Bởi vậy, Lê Giang lại đội nón ra ngoài đường sông, lấy một ít đá vụn lên trải đường.

Chờ mọi công việc lặt vặt đã được hoàn tất, họ mới bắt đầu bàn đến chuyện chính.

Lê Giang là người thất học, không biết chữ, dĩ nhiên không đọc được Khế ước. Nhưng thông qua lời nữ nhi truyền đạt, hắn đã hiểu rõ nội dung thỏa thuận.

Một chức Tam chưởng quầy trên danh nghĩa, một phần lợi nhuận ròng kéo dài mười năm. Dù xét thế nào đi nữa, đây cũng là một cơ duyên hiếm có.

“Cơ duyên trên trời rơi xuống này, có kèm theo điều kiện nào khác nữa không?”

Lê Tường lắc đầu.

Ngoại trừ việc chế biến ba món ăn kia, quả thực không còn yêu cầu nào khác.

“Vậy thì ký đi! Nhưng cần phải thêm một điều kiện nữa: Nếu không giành được tư cách gánh vác kia, Cẩm Thực Đường của họ tuyệt đối không được gây khó dễ cho ngươi.”

Lão phụ thân luôn khắc cốt ghi tâm nỗi sợ nữ nhi nhà mình bị người ngoài ức hiếp.

Lòng Lê Tường dâng lên một luồng khí ấm áp. Nàng vừa dứt lời về điều kiện phụ thân thêm vào, Vu lão gia tử đã không hề suy nghĩ, lập tức ra hiệu cho vị nam nhân mặc triều phục bên cạnh ghi thêm điều khoản mới vào Khế ước.

Sau khi hai bên đã đọc lại một lượt, xác nhận không còn điều khoản nào vướng mắc, lúc này mới tiến hành điểm chỉ và ký tên.

“Nha đầu, bây giờ ngươi chính là Tam chưởng quầy của Cẩm Thực Đường chúng ta. Khi nào rảnh rỗi, nhớ ghé qua. Chẳng thể để đường đường là Tam chưởng quầy mà lại không biết tửu lầu của mình nằm ở đâu được.”

Vu Cẩm Đường vừa thuận lợi ký xong Khế ước, những nếp nhăn trên trán lão cũng giãn ra nhiều phần, giọng nói càng trở nên nhẹ nhõm.

Hiển nhiên Lê Tường liên tục gật đầu, nàng trực tiếp nhận lời khi rảnh sẽ ghé qua chiêm ngưỡng một phen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi tiễn hai vị lão gia tử rời đi, cả nhà lại tề tựu một chỗ, chăm chú ngắm nhìn hai phần Khế ước thẻ tre kia, trong lòng đều dâng lên một loại cảm xúc vui mừng, trân trọng không muốn rời tay.

Chỉ cần giúp Cẩm Thực Đường đoạt lấy được tư cách đứng đầu, vậy trong vòng mười năm này, họ sẽ có một khoản thu nhập ổn định mà chẳng cần hao tâm tổn trí, thử hỏi ai lại muốn chối từ điều đó?

Huống hồ, phu thê Lê Giang đặt tuyệt đối tín nhiệm vào tay nghề của nữ nhi, căn bản không mảy may nghĩ tới việc thất bại trong việc cạnh tranh tư cách này.

Quan Thúy Nhi lại càng khoa trương hơn. Trong lòng nàng ấy, không một ai có thể vượt qua tài nghệ của biểu muội mình, thậm chí còn có thể xưng tụng nàng là tiên tử hạ phàm.

Bởi lẽ đó, việc tham dự đại hội ẩm thực cùng một đám người bình thường kia, sao có thể là việc khó khăn?

Duy chỉ có Lê Tường, trong lòng lại cảm thấy áp lực nặng nề như núi Thái Sơn.

Đêm đến, nàng nằm trên giường, trằn trọc mãi không yên giấc, cứ suy nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy dường như đã quá coi nhẹ một điều gì đó.

Trước kia nàng từng có loại cảm giác này rồi, chính là lúc nàng ký phải những giao ước bẫy rập kia.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đốt đèn lên, mang khế ước ra xem xét kỹ lưỡng thêm lần nữa.

Mười năm chia lợi nhuận...

Nói cách khác, nàng phải đảm nhiệm chức vị tam chưởng quỹ trên danh nghĩa này trong suốt mười năm ròng.

A! Nàng đã hiểu thấu!

Năm nay nàng trợ giúp bọn họ tham gia đại hội ẩm thực, vậy sang năm thì tính sao? Nàng thân là tam chưởng quỹ, chẳng lẽ lại đứng nhìn mà không trợ giúp? Xét cho cùng, nàng còn được hưởng lợi nhuận, kiểu gì cũng nên giúp tửu lầu này nâng cao thêm một bậc, lúc đó mới mong nhận được càng nhiều lợi tức hơn.

Thủ đoạn thật cao tay, chỉ dựa vào hai phần khế ước này mà đã bảo đảm được tư cách đứng đầu trong suốt mười năm, quả đúng là kẻ lão luyện xảo quyệt.

Nàng đã ngờ trước rồi, nào có chuyện dễ dàng nhận được lợi tức mười năm từ tay người khác?

Mười năm... Trong suốt mười năm này, chắc chắn nàng phải mở được tửu lầu của riêng mình. Nhưng nếu tửu lầu của nàng cũng muốn đạt được tư cách đứng đầu kia, thì phải làm sao đây?