Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 3



“Đương gia, Tường Nhi bị làm sao thế?!”

“Con bé phát sốt rồi, nương tử đừng quá hoảng hốt. Mau đi lấy mấy loại thảo d.ư.ợ.c hạ sốt ra đây.”

Lê Giang đưa nữ nhi về phòng, xoay người cầm t.h.u.ố.c cùng bình gốm đi sắc. Những hộ gia đình túng thiếu như bọn họ nào có tiền dư dả. Gặp phải các chứng bệnh thông thường, họ đều tự đi hái thảo d.ư.ợ.c rồi mang đến hỏi ý kiến lang trung xem có thể dùng được không. Vùng phụ cận có rất nhiều núi rừng, không hề thiếu t.h.u.ố.c tốt, những chứng bệnh phổ thông này Lê Giang cũng có thể tự mình phối t.h.u.ố.c được.

Một chén canh t.h.u.ố.c ấm nóng đi vào bụng, nhiệt độ cơ thể Lê Tường từ từ hạ xuống. Chỉ vì quá mệt mỏi nên nàng vẫn luôn ngủ say mà chưa tỉnh. Dù sao không còn sốt là tốt rồi, đôi phu thê Lê Giang và Quan thị đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm trạng đi làm chút đồ ăn.

Lê Tường chìm vào giấc ngủ nhưng ý thức vẫn không hoàn toàn mất đi. Trong mộng, nàng nửa tỉnh nửa mê mà tiếp nhận ký ức của một tiểu cô nương. Tiểu cô nương ấy cũng tên là Lê Tường, là con gái một gia đình ngư dân. Trước ba tuổi, điều kiện gia đình cô bé vẫn rất dư dả. Họ sở hữu chiếc thuyền đ.á.n.h cá nhỏ là vật gia truyền, phụ mẫu lại cần cù chịu khó, mỗi tháng cũng kiếm được hơn trăm lượng bạc, sắm sửa đầy đủ đồ gia dụng trong nhà.

Trên cô bé còn có một người ca ca, lớn hơn hai tuổi, vô cùng thương yêu nàng. Mỗi khi leo cây hay mò cá được đồ ăn ngon, huynh ấy đều mang về cho tiểu muội của mình. Đáng tiếc thay, lúc tiểu cô nương lên ba, nương nàng mang theo nhi tử về nhà mẹ đẻ. Mùa đông khắc nghiệt năm đó, có rất nhiều người cùng đi trên chiếc thuyền mà hai mẹ con ngồi. Cuối cùng, trong một phút hỗn loạn, đến khi kéo lên bờ mới phát hiện thiếu mất một người.

Nương của Lê Tường được cứu lên, nhưng vẫn không tránh khỏi một trận bệnh nặng. Lại thêm nỗi đau mất nhi tử, thân thể liền ngã gục. Từ đó về sau, nương nàng vẫn luôn mang bệnh, mỗi tháng đều tiêu tốn không ít tiền t.h.u.ố.c thang.

Năm này qua năm khác, điều kiện gia đình vốn dĩ luôn dư dả nay lại dần trở nên túng quẫn. Lê Tường lớn lên cũng dần hiểu chuyện. Với khả năng nhanh nhạy trời phú đối với biển cả, rất nhanh nàng liền thay thế vị trí của nương, theo phụ thân ra khơi đ.á.n.h bắt cá.

Ngày hôm nay chính là lúc kéo lưới bắt cá lớn. Trong lúc nhất thời, tiểu cô nương vì quá nóng vội mà đứng không vững, thoáng chốc đã bị con cá lớn vùng vẫy, kéo thân thể non yếu xuống dòng nước lạnh. Trời đông giá buốt, rơi xuống nước lại còn bị lưới đ.á.n.h cá cuốn vào chân. Nếu không phải phụ thân nàng cùng hai người bằng hữu đi ngang qua cứu giúp kịp thời, e rằng chẳng biết đã bị con cá kia kéo đến nơi nào rồi. Đáng tiếc, tiểu cô nương ấy cuối cùng vẫn không thể được cứu sống.

Nhìn hoàn cảnh của nguyên chủ, quả thực trái ngược với ta.

Dù tiểu cô nương này phải chịu khổ từ nhỏ, nhưng bù lại có song thân yêu thương che chở. Còn ta, dẫu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, lại chẳng có một người thân nào thật lòng quan tâm.

Thật đúng là tạo hóa trêu người.

Lê Tường khẽ chớp mắt, ý thức dần hồi tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu cô nương này vừa tròn mười ba, lại quanh năm làm lụng vất vả ngoài biển khơi, bảo sao thân hình lại gầy guộc ốm yếu đến vậy. Hiện tại nàng ấy đã không còn, nàng lại trọng sinh trong thân thể của tiểu cô nương ấy.

Sau đó…

Đang lúc nàng cân nhắc có nên thẳng thắn bày tỏ chân tướng với đôi vợ chồng nhân hậu này hay không, thì rèm cửa khẽ rung, Quan thị tay cầm mảnh vải bông dày bước vào.

“Tương Nhi, con tỉnh rồi ư?”

Quan thị vô cùng vui mừng, ngồi ở mép giường quan sát nữ nhi từ trên xuống dưới, đau lòng sờ cái trán của Lê Tường.

“Không còn nóng, vậy là được rồi. Nào, ngồi dậy đi, nương lót thêm mảnh vải dày trên lưng con, vừa rồi còn ra cả một thân mồ hôi đây này.”

Vì thân thể suy nhược đã lâu, nên giọng nói của Quan thị luôn nhu hòa, yếu ớt, nhưng nghe vào lại thấy đặc biệt ấm áp, dễ chịu.

Lê Tường nghe lời ngồi dậy, để cho bà lót thêm mảnh vải.

Thân thể của nàng bé nhỏ gầy gò, vừa vén áo lên đã thấy rõ từng khúc xương. Mắt Quan thị đã ửng đỏ, bà cẩn thận đặt mảnh vải lót xung quanh, đoạn quay đầu đi, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Tương Nhi… Là nương có lỗi với con…”

Nếu không phải do thân thể của bà gây liên lụy trong nhà, nữ nhi còn nhỏ như vậy sao có thể theo phụ thân lên thuyền chịu khổ đâu.

Những năm gần đây, trong nhà quanh năm suốt tháng không có chút đồ ăn mặn nào, nữ nhi đang khỏe mạnh giờ lại ra nông nỗi này!

Nhưng mà bà lại không nỡ c.h.ế.t để bỏ lại hai phụ tử bọn họ.