Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 307



Đôi phu thê này đã nổi lên nội chiến, sau đó bắt đầu tự vạch trần nhau. Ngay lập tức, những người đang ngồi ở đây đều được nghe hai người bọn họ tự lòi ra tội lỗi của mình, từ thông tin bọn họ mua khúc gỗ tẩm độc đó ở đâu, mua bao nhiêu tiền tới mua khi nào đều được bọn họ lôi ra để vạch tội nhau, không hề giấu giếm nữa.

Đại đường rơi vào một mảnh yên tĩnh. Hồi lâu sau, những họ hàng thân thích mới lấy lại tinh thần, cũng thốt lên lời c.h.ử.i mắng đôi phu thê lòng lang dạ sói kia.

Liễu tộc trưởng vẫn giữ vẻ mặt uy nghiêm như lúc đầu, cuối cùng lão đứng dậy.

“Yên lặng cho ta.”

Lão đi đến trước mặt Liễu Thịnh, đầu tiên là vả cho hắn ta hai bạt tai thật mạnh. Đánh đến mức miệng mũi Liễu Thịnh đều tuôn máu, qua đó cũng có thể thấy hai bạt tai này mạnh mẽ tàn nhẫn đến mức nào.

“Việc này là chuyện nhà Liễu thị, không thể để truyền ra bên ngoài. Phu thê Liễu Thịnh dám sát hại phụ thân, trái với luân thường đạo lý, tội ác tày trời. Ta thiết nghĩ, không cần thiết phải thương lượng với nhóm tộc lão nữa, chỉ có ban cho hai kẻ này hình phạt trầm đường mới có thể an ủi linh hồn tiên phụ đã khuất của chúng.” (Trầm đường là hình phạt ngâm lồng lợn dìm xuống sông)

Trầm đường này là hình phạt nghiêm khắc nhất trong gia pháp của Liễu tộc.

Mặt Liễu Thịnh đã bị dọa cho trở thành trắng bệch. Hắn ta khóc lóc van xin các vị tộc lão. Thế nhưng tội chứng đã rõ rành rành, hắn ta chính là kẻ sát hại phụ thân mình, chẳng vị tộc lão nào thèm để ý tới hắn.

Sau đó, Liễu Thịnh và Dư thị lại đi van xin Tộc trưởng, cầu cạnh Tần Lục, cuối cùng còn không biết xấu hổ tìm đến trước mặt Liễu Hoài Chi mà van xin.

“Hoài Chi! Ta và Dư thị chính là phụ mẫu thân sinh của ngươi! Chẳng lẽ ngươi nỡ trơ mắt nhìn tộc nhân dìm c.h.ế.t chúng ta sao?!”

“Các ngươi dám hạ độc sát hại Gia gia, cớ gì ta không thể chứng kiến các ngươi bị trầm đường? Hết thảy đều là do các ngươi tự chuốc lấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Liễu Hoài Chi không mảy may nghĩ đến việc cầu xin giúp cặp phu thê này. Thái độ tuyệt tình của y lập tức kích thích Dư thị. Chúng sắp bị trầm đường, cớ gì phải để người con nuôi giả mạo này chiếm hưởng cơ nghiệp khổng lồ của Liễu gia?

“Quả nhiên không phải huyết mạch ruột thịt, thì chẳng thể nào một lòng một dạ! Chư vị Tộc lão! Liễu Hoài Chi này căn bản không phải cốt nhục của chúng ta, cơ nghiệp Liễu gia không nên giao cho y!”

Lời nói này của Dư thị chẳng khác nào một đòn công kích mạnh mẽ như việc vừa lộ ra hung thủ sát hại Lão gia tử ban nãy, khiến toàn bộ thân tộc họ Liễu đều kinh hãi tột độ.

Kim Vân Châu đứng dậy, bước tới bên trượng phu, khẽ kéo ống tay áo y.

“Hoài Chi…”

Liễu Hoài Chi trấn an, khẽ vỗ lên mu bàn tay nàng.

“Ta không sao.”

Kỳ thật, ngay khoảnh khắc nghe được thông tin này, y cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc qua đi, trong lòng y bỗng dấy lên một tia may mắn khôn tả. Chẳng qua trước tình huống này, y không nên nở nụ cười.

“Dư thị, ngươi nói năng bậy bạ gì đó?! Hoài Ca rõ ràng là do các ngươi tự mình mang về. Hơn nữa, những thân thích từ Bình Châu trở về năm xưa cũng từng xác nhận ngươi quả thực đã sinh hạ một nhi tử. Nếu Hoài Chi không phải cốt nhục của ngươi, vậy hài tử kia đâu?”

Dư thị oán hận trừng mắt nhìn Liễu Hoài Chi, rồi không chút do dự đáp: “Hoài Ca thật sự đã yểu mệnh trên đường trở về. Khi ấy, ta nhìn thấy tiểu tử này trôi bập bềnh trên sông, tuổi tác tương đồng với Hoài Ca, nên ta mới nhặt y mang về.”

Mọi người nhìn Liễu Hoài Chi, rồi lại nhìn Liễu Thịnh. Đang lúc mọi người còn do dự, bỗng nhiên Liễu Thịnh cũng mở miệng: “Đúng là y không phải hài tử Liễu gia. Sau khi chúng ta vớt y lên từ dưới sông, y vẫn luôn sốt li bì, mê man bất tỉnh. Sau này khi y khỏi bệnh thì lại mất hết ký ức cũ, vì vậy chúng ta dứt khoát gán cho y thân phận Hoài Ca rồi mang y về nhà.”