Chẳng mấy khi tôn tử chịu ngoan ngoãn ăn hết một chén cơm, người trong nhà cũng mừng rỡ như điên.
Chẳng qua, Lê gia người ta làm ra loại tương chấm này với mục đích là mang đi bán lấy tiền, Tương nha đầu kia còn nói phải dùng rất nhiều nguyên liệu tinh quý, chắc chắn giá bán sẽ không thấp.
Ngẫm lại thì cũng phải, bên trong còn dùng mỡ béo cơ mà, chỉ riêng nguyên liệu đó thôi cũng đủ thấy tiêu tốn không ít tiền của.
Nhưng món này đã là bí quyết của nhà người ta, nhà bọn họ có muốn học theo cũng không biết nên làm kiểu gì, chỉ còn cách chờ ăn hết rồi lại qua Lê gia mua một chút mang về.
Lê Tường vẫn chưa hay biết, chút mỡ cua nàng đưa ra lúc nãy, chỉ trong chốc lát đã câu được hai vị khách quen tương lai.
Sau khi về nhà, nàng lại nhóm lửa mang phần gạch cua và thịt cua còn lại chế thành Tương Gạch Cua.
Bởi vì cho thêm thịt cua vào, hương vị của nó không được đậm đà bằng tương mỡ cua nguyên chất, thế nhưng vẫn là một thứ tương chấm cực kỳ thơm ngon, mỹ vị.
Lê Tường chỉ hận trong nhà không có bột mì. Nếu có một chén mì lại trộn thêm một muỗng lớn tương gạch cua, hương vị kia……
Ngẫm lại cũng cảm thấy chảy nước miếng.
“Phụ thân, ta đã làm xong tất cả tương rồi. Sáng mai người đưa ta tới Giang phủ trước được không?”
“Được!”
Lê Giang đã nếm qua món tương mỡ cua do nữ nhi làm, hương vị quả thực kinh diễm, cho nên hắn cực kỳ tin tưởng món này sẽ bán chạy, kiếm được bạc.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai thay bộ quần áo sạch sẽ lại đi.”
Cả nhà vui vẻ rửa mặt chải chuốt, sau đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, đôi phụ nữ nhi đã thức dậy. Họ gội đầu tắm rửa sạch sẽ, rồi thay một bộ y phục tươm tất.
Những gia đình giàu có, quyền quý thường rất coi trọng sự sạch sẽ. Nếu mang thức ăn tới mà ăn mặc quá lôi thôi, chắc chắn người ta sẽ chẳng thèm mua đồ của ngươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Tường tới đây đã nhiều ngày. Sau khi tắm gội sạch sẽ, mẫu thân chải cho nàng hai búi tóc tròn vo khéo léo, đáng yêu, lại thả vài lọn tóc rũ xuống tự nhiên, trông vừa hoạt bát lại vừa linh động. Quả đúng là phong thái mà một tiểu nữ hài nên có.
Thế nhưng, bản thân nàng vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với hình tượng này. Nàng vẫn chuộng cách buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng như khi còn làm việc trên thuyền, vừa sạch sẽ lại vừa nhanh nhẹn.
“Tương Nhi, phụ thân đã chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”
Lúc này, Lê Tường không kịp tháo tóc ra chải chuốt buộc lại. Nàng đành đi theo phụ thân ra cửa.
Đôi phụ nữ nhi mang theo đồ vật đến cửa Giang phủ, lúc này trời vẫn còn sớm, mới khoảng giờ Thìn canh ba.
Dù cửa phủ đã mở, gã sai vặt thường xuyên qua lại, nhưng quản sự chuyên trách thu mua vẫn chưa đến. Vì lẽ đó, hai người đành phải kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài.
Dọc ven đường cũng có vài người ngồi xổm chờ, bên cạnh là thùng hoặc khung, e là đều mang cùng mục đích với phụ tử bọn họ.
Chừng nửa canh giờ sau, ngay khi vại tương mỡ cua còn nóng hổi sắp nguội, cuối cùng cũng thấy quản sự Giang gia xuất hiện.
Quần chúng tức khắc vây kín lấy người nọ, mồm năm miệng mười lấy ra đồ vật mang theo, mong quản sự Giang gia xem xét.
“Quản sự Lưu, ngài xem con nai cái nhà ta, hôm qua vừa săn được, thịt còn tươi rói!”
“Quản sự Lưu, ngài xem chỗ nấm này nhà ta, hái tận trên vách núi, nấm cực kỳ mọng nước!”
“Quản sự Lưu……”
“Náo nhiệt gì mà ồn ào thế? Từng người một tiến lên. Nếu đúng là hàng tốt, chẳng lẽ ta lại không chịu thu sao?”
Quản sự Lưu lời nói có sức nặng, vừa cất lời, đám người ồn ào vừa rồi lập tức im lặng, rất tự giác xếp thành đội ngũ chỉnh tề.
Lê Giang thân hình không quá cường tráng, nhưng vẫn chiếm được một vị trí khá tốt.