Từ cái hố ở giữa có thể thấy, bên dưới đã lên men thành rượu hoàn hảo rồi, không có nấm mốc hay lông tơ nào dài ra, ngửi một chút lại không thấy vị chua.
Nàng trực tiếp lấy ra một cái muỗng, dội nước sôi qua rồi múc một chén rượu gạo. Nàng dùng gạo kê làm rượu cho ra thành phẩm thơm hơn rượu gạo lúc ở hiện đại rất nhiều, hy vọng hương vị cũng không khiến nàng thất vọng.
Quan Thúy Nhi cũng cầm cái muỗng, hai tỷ muội mỗi người nếm một muỗng nhỏ.
“Thật ngọt ngào!” Lê Tường kinh hỉ không thôi.
Không ngờ rằng dùng gạo kê này để lên men rượu gạo không chỉ cho ra hương rượu thơm nồng nàn, mềm mại mà không gay mũi, mà hương vị còn ngọt ngào đến vậy. Chẳng kém gì rượu gạo nàng làm ở hiện đại chút nào.
Uống thật ngon miệng!
Hai tỷ muội, mỗi người một ngụm rất nhanh đã uống hết rượu gạo trong chén. Lê Tường còn ổn, nàng chỉ cảm thấy nó như một loại đồ uống thanh mát bình thường.
Nhưng phản ứng của Quan Thúy Nhi lại khá lớn, mặt nàng ấy đỏ hồng, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.
“Tường Nhi, Thúy Nhi đây là xảy ra chuyện gì?”
Lê Tường dở khóc dở cười, ai mà ngờ tửu lượng của biểu tỷ lại kém cỏi đến mức này. Kỳ thật nồng độ của rượu gạo này rất thấp.
“Không sao đâu, chẳng qua biểu tỷ hơi men say, lát nữa ta sẽ đỡ nàng lên nghỉ ngơi. Mẫu thân, người có muốn nếm thử không? Ta ủ được loại rượu gạo ngon lắm, người nhấp thử một chút chứ?”
Quan thị ngửi mùi hương ấy đã thấy thèm thuồng, nhưng e ngại không biết mình có nên uống chăng. Lê Tường lập tức múc mấy muỗng, hòa vào nước sôi.
Rượu gạo hòa vào nước vẫn giữ trọn hương thơm nồng ấm ban đầu, nhưng nồng độ đã được pha loãng đến mức thấp nhất. Uống vào không sợ say, rất hợp với những người tửu lượng kém.
Lê Tường rót ra bốn chén, mời phụ mẫu cùng hai tỷ muội Đào Tử thưởng thức. Ngoại trừ phụ thân nàng không mấy ưa thích, nương nàng và hai người Đào Tử đều tỏ ra cực kỳ yêu thích.
“Nói là rượu, nhưng lại chẳng có chút vị rượu nào, ngay cả chút cay nồng cũng không có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Giang chỉ nhấp một ngụm, cảm thấy vị ngọt ngào lưu lại trong miệng, nếu có ai nói đây là chè, hắn cũng tin là thật.
“Phụ thân, là vì người đã quen với rượu mạnh của Bạch thúc thúc nên mới không hợp với hương vị rượu của ta. Ta làm ra thứ này để nấu canh hoặc dùng như đồ uống ngọt, ngày mai sẽ cần dùng đến chúng.”
Lê Tường nâng niu cất hai chậu rượu gạo vào ngăn tủ, xem chúng như bảo bối quý giá. Bình thường, rượu gạo chỉ có thể để được chừng một tháng, nhưng nhờ trời đã trở lạnh, chúng có thể bảo quản được lâu hơn.
Hơn nữa, nhân khẩu trong nhà nàng đông, dùng cũng nhanh chóng, ngược lại, nàng cũng không lo nhà mình không dùng hết.
Điều chế xong rượu gạo, tâm trạng Lê Tường cả ngày trở nên vô cùng phấn chấn. Nàng đã dạy Đào Tử cách làm món cá chua ngọt suốt nhiều ngày, cuối cùng nàng ấy cũng đã nắm vững phương pháp, xem như thành công xuất sư.
Đào Tử và Hạnh Tử học được càng nhiều, nàng càng ngày càng thanh nhàn, ngày nàng có thể ngủ nướng thong dong quả thực không còn xa.
Buổi tối lúc đóng cửa, Lê Tường đang vui vẻ tính dùng rượu gạo này làm vài món ăn ngon, lại bị mẫu thân và biểu tỷ đồng loạt đẩy ra khỏi nhà bếp.
Đúng lúc nàng còn đang ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì, lại nghe thấy phụ thân cười lắc đầu trêu chọc.
“Làm sao thế? Chẳng lẽ con quên cả sinh thần của mình rồi ư?”
Lê Tường sực tỉnh, bỗng nhiên hiểu ra. Khó trách chiều hôm ấy, mẫu thân và biểu tỷ cứ chụm đầu vào nhau, tủm tỉm cười nhìn nàng. Hóa ra là hai người đang âm thầm chuẩn bị sinh thần cho nàng.
Nàng đã mười bốn tuổi rồi...
“Trong nháy mắt, Tường Nhi đã trưởng thành đến nhường này. Sang năm đã là một đại cô nương đến tuổi cập kê rồi.”
Đôi mắt Lê Giang ánh lên vẻ yêu thương vô hạn, hắn móc từ trong n.g.ự.c ra một chiếc vòng bạc tinh xảo.
“Nói ra thật hổ thẹn, rõ ràng là phụ mẫu muốn mua một món quà mừng cho con, nhưng lại phải dùng tiền do con kiếm được.”