“Vu lão bản, vị đầu bếp mới của tửu lâu nhà ngài thật sự là một người kỳ tài. Hắn làm ra những món ẩm thực mà chúng ta chưa từng nếm qua cũng chưa từng nghe tới. Không biết là cao đồ của vị danh sư nào mà lại có tài năng xuất chúng đến vậy?”
“Cái này... Người ta không muốn nói đến quan hệ sư đồ, ta cũng không tiện hỏi thăm. Vả lại, ta cũng chẳng bận tâm làm gì, chỉ cần biết người ta là người của Cẩm Thực Đường chúng ta là đủ.”
Vu Cẩm Đường cười ha hả, lão lại cúi đầu tiếp tục thưởng thức bánh rán mật, không hề đáp lời thêm nữa.
Sau khoảng thời gian một nén nhang, rốt cuộc cũng có nhà khác mang món ăn lên. Đó là một bát canh đậu đỏ bí đỏ của Tố Vị Trai, món này được coi như một trong những món ăn chủ lực của tửu lâu bọn họ.
Vu Cẩm Đường đã từng được nếm, là một món canh đặc sánh, hương vị coi như không tệ, chỉ có điều mùi hương hơi nhạt một chút, tuyệt đối không thể sánh bằng món chè trôi nước nấu rượu nếp ban nãy.
Quả nhiên, Lý đại nhân chỉ nhấp một ngụm đã đặt chén canh ấy qua một bên, sau đó đề bút lên thẻ tre ghi lại cảm nhận của mình.
Sau đó, món canh của Đông Hoa cũng được dâng lên bàn, đó là món canh Tuyết Yến Hợp Đào (chè nhựa đào dưỡng nhan). Đây là món tráng miệng rất được các vị phu nhân trong thành yêu thích.
Tay nghề của Từ sư phụ quả thực không chê vào đâu được, chỉ tiếc là cứ cách hai năm, chư vị lại được ăn món này một lần, không tránh khỏi thiếu đi sự sáng tạo.
Kỳ thực, trong suy nghĩ của Lý đại nhân, món này và món chè trôi nước nấu rượu nếp của Cẩm Thực Đường xem như ngang tài ngang sức, nhưng nếu so điểm thực tế thì thế nào?
Hiển nhiên, món chè trôi nước nấu rượu nếp kia được chấm điểm cao hơn một bậc.
Đông Hoa đã liên tiếp năm năm đều đạt được tư cách gánh vác (của triều đình), vị trí hết sức vững chắc.
Còn Tố Vị Trai cũng đã liên tục hai năm giành được tư cách này, chẳng qua năm nay Cẩm Thực Đường đã trỗi dậy, e rằng bọn họ sẽ bị đè bẹp xuống dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý đại nhân cười tủm tỉm, uống hai ngụm canh tuyết yến, sau đó cũng đặt chiếc chén qua một bên.
Lâm lão bản của Đông Hoa chứng kiến cảnh này, nhưng sắc mặt lão vẫn không chút biến đổi, vừa đặt chén canh xuống đã quay đầu đi nhỏ giọng phân phó vài câu.
Lý đại nhân có thể ăn hết chén chè trôi nước nấu rượu nếp, nhưng lại chỉ nhấp hai ngụm canh tuyết yến. Điều này cho thấy vị đầu bếp mới của Cẩm Thực Đường kia tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Hơn nữa, lão cũng đã đích thân nếm thử hai món ăn đầu tiên của họ, hương vị vừa mới lạ lại ngon miệng. Một người tài giỏi như vậy lại rơi vào tay Cẩm Thực Đường, chắc hẳn trước đó đã không được trọng dụng ở nơi khác.
“Món thứ ba của Cẩm Thực Đường, thịt thăn chua ngọt.”
Âm thanh nha dịch báo món vừa dứt, một đĩa thịt tràn đầy sắc đỏ thắm đã được dâng lên bàn.
“Lại có cả thịt ư?!”
Lý đại nhân thực sự kinh ngạc trước tên món ăn này. Suy cho cùng, hầu hết những món có dùng thịt đều là món mặn. Suốt ngần ấy năm, hắn đã nếm qua biết bao nhiêu món tráng miệng rồi, nhưng chưa từng thấy một món nào có thịt cả.
Thịt và đường dường như là hai loại hương vị đối nghịch, khó lòng dung hòa thành món ăn mỹ vị.
Thế nhưng hôm nay Cẩm Thực Đường lại dám phạm vào điều kiêng kỵ bao năm nay, song bọn họ đã dám thử, vậy Lý đại nhân cũng dám nếm.
Hầu như ngay lập tức khi trông thấy Lý đại nhân động đũa, những vị khách xung quanh cũng lập tức đưa đũa theo.
Từng lát thịt thăn được áo một lớp bột sệt, chiên đi chiên lại hai lần, vàng giòn và thơm lừng. Lớp thịt bên trong mang vị mặn đậm đà, song tầng ngoài cùng lại được rưới thứ tương đỏ chua ngọt. Hai thái cực hương vị tưởng chừng đối lập ấy lại hòa quyện hoàn mỹ, bổ trợ lẫn nhau, làm cho món ăn trở nên tròn đầy và hoàn hảo.