Khi chạm phải thứ có bề ngoài xù xù kia, Lê Tường theo bản năng liền vồ lấy một cái. Trời ạ, thứ kia lại còn biết cử động! Điều này khiến nàng sợ hãi, lập tức ngồi phịch xuống đất, thậm chí còn đè bẹp vài đóa hoa.
“Meo meo……”
Con mèo trắng được Tần Lục nuôi dưỡng ngửi thấy mùi cá khô trên người Lê Tường, bởi vậy nó cứ lượn qua lượn lại quanh nàng không ngừng.
Nàng vừa bị nó làm hoảng sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, động tĩnh liên tiếp vang lên như vậy, tự nhiên đã hấp dẫn phu thê Liễu Trạch vừa đi qua.
Hai người bọn họ giơ đèn đi tới, lập tức ba đôi mắt gặp nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, đôi bên đều sửng sốt.
Không ai ngờ được rằng, ba người họ lại gặp nhau trong tình cảnh ngượng nghịu khôi hài đến thế.
Liễu Trạch vẫn là người phản ứng kịp thời nhất, hắn duỗi tay ra kéo Lê Tường đứng dậy, lúc này mới đ.á.n.h vỡ cục diện bế tắc hồi nãy.
“Liễu thiếu gia……”
Lê Tường nhất thời không biết nên mở lời thế nào, bởi vậy nàng dứt khoát xưng hô với hắn theo cách nàng từng gọi trước kia.
Nghe được câu đó, Liễu Trạch có một chút xíu thất vọng, chẳng qua rất nhanh sau đó hắn đã điều chỉnh được trạng thái của mình.
“Kỳ thật, muội có thể gọi ta là đại ca.”
Hắn dám chắc nha đầu này đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hắn và Vân Châu, hơn nữa có một số việc sớm muộn gì cũng phải nói ra, bây giờ nói luôn cũng không sao.
“Muội hẳn là có một đại ca, đúng không? Đại ca của muội mười năm trước đã rơi xuống sông An Lăng và mất tích, mà mười năm trước, ta cũng được phu thê Liễu gia vớt từ sông An Lăng lên.”
Nghe được những lời Liễu Trạch trực tiếp nói, trong lòng Lê Tường khẽ run lên bần bật. Chẳng lẽ mấy người trong phòng bếp đã nói đúng?
“Huynh có chắc chắn? Ta nghe nương ta nói, ở giữa ngón trỏ và ngón cái trên bàn tay phải của đại ca ta có một nốt ruồi đen. Huynh... huynh có không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Tường khẩn trương nhìn Liễu Trạch, chỉ thấy hắn bình tĩnh giơ bàn tay phải ra trước ánh đèn.
Ánh đèn dầu tuy không quá sáng, nhưng vẫn đủ để thấy rõ một nốt ruồi đen nằm ngay giữa ngón trỏ và ngón cái trên tay phải của hắn.
“Thật ư? Chuyện này… là sự thật?”
Trời ạ, đại ca thất lạc mười năm vậy mà... thật sự vẫn còn sống!
Lê Tường cũng không rõ đây là cảm xúc của nguyên thân hay của bản thân nàng, thế nhưng chỉ cần nàng nghĩ tới đại ca, người luôn được nương của nàng mong nhớ bấy nhiêu năm như vậy, thật sự vẫn còn sống, trái tim trong lồng n.g.ự.c nàng không nhịn được mà đập dồn dập, sống mũi cũng cay xè khó nén.
“Thật tốt, thật tốt! Nếu nương biết huynh còn sống, nhất định bà ấy sẽ vô cùng vui vẻ!”
Nghe thấy thanh âm hơi nghẹn ngào của nàng, không hiểu vì sao trong lòng Liễu Trạch lại cảm thấy một cơn khó chịu.
Kim Vân Châu vốn không muốn quấy rầy hai huynh muội này nhận nhau, nhưng nàng ấy thực sự không nhịn nổi nữa, nàng ấy đành phải kéo kéo tay áo tướng công nhà mình.
“Tướng công…… Không bằng chàng đưa đèn cho thiếp đi?”
Lúc này Liễu Trạch mới nhớ, mục đích mình ra đây chính là đưa nương tử đi tiện.
“Tại ta, tại ta, suýt chút nữa đã quên mất. Tiểu muội, muội ở chỗ này chờ ta một lát, ta đưa tẩu tử muội đi tiện, rất nhanh sẽ trở về.”
Lê Tường gật gật đầu, nàng có chút ngượng ngùng chui ra khỏi bụi hoa.
Nhìn hai người bọn họ tay trong tay càng đi càng xa, trong lòng nàng vẫn thấy chuyện này vẫn còn chút gì đó không thực.
Đại ca mất tích nhiều năm của nàng, không ngờ lại được một danh gia vọng tộc nuôi dưỡng. Chàng chẳng những được giáo dưỡng thành một nam nhân xuất chúng, mà khi nhận lại người thân, đã là nam nhân có thê có tử.
Bây giờ đột nhiên tìm về nhi tử đã thất lạc, lại qua một đoạn thời gian ngắn nữa sẽ được ôm cháu đích tôn, không biết thân thể nương có chịu nổi niềm hân hoan to lớn này không?