"Thật sự mà nói, về việc quản lý Trà Lâu, ngoài chuyện kiểm tra sổ sách, ta quả thực chẳng biết thêm chút gì nữa. Từ nơi cung cấp nguyên liệu, sắp xếp thực đơn, cho đến việc quan sát xem các đầu bếp am hiểu nghề gì, tất cả những chuyện đó ta đều mù tịt. Trước mắt ta chỉ còn độc một Trà Lâu kia, bởi vậy ta hy vọng người trong nhà có thể tiếp quản. Tiểu muội, muội cứ suy nghĩ kỹ lưỡng đi, hôm nay chúng ta chưa vội bàn chuyện này."
Ngày hôm nay gia đình đoàn tụ, cần phải vui vẻ ăn mừng bên nhau.
Buổi tối, Lê Tường cùng mấy vị biểu tỷ làm một bàn tiệc thịnh soạn, mời Tiểu Cữu Cữu, Tiểu Cữu Mẫu qua dùng bữa.
Quan Thúy Nhi vốn là người thoải mái, nàng cũng gọi Liễu Trạch là biểu ca, ngồi cùng bàn ăn uống cũng không thấy ngại ngùng.
Nhưng Lạc Trạch và hai tỷ muội Đào Tử lại sống c.h.ế.t không chịu lên bàn, cuối cùng ba người bọn họ chọn vào phòng bếp dùng bữa.
Lê Tường cũng đành chịu, chẳng thể ép buộc được, vậy nên tùy bọn họ muốn làm gì thì làm.
Bữa cơm kéo dài chừng nửa canh giờ. Tuy Kim Vân Châu chưa quen dùng bữa chung với nhiều người như vậy, nhưng hương vị mỹ vị đã xóa tan chút khó chịu trong lòng nàng. Bởi vậy, nàng luôn giữ nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Gia đình Tiểu Cữu Cữu cũng không quá mức câu nệ. Bởi vậy bữa cơm hôm nay, tất cả mọi người đều vô cùng hòa thuận, vui vẻ.
Khi bữa tiệc dần tàn, chỉ còn lại các nam nhân nán lại uống rượu. Lê Tường thấy Kim Vân Châu mệt mỏi xoa eo vài cái, liền khẽ nói với nương một tiếng, rồi đỡ nàng ấy lên phòng của mình và biểu tỷ để nghỉ ngơi.
Tuy phòng nàng và biểu tỷ hơi hẹp, nhưng được thu dọn gọn gàng sạch sẽ. Vả lại, lúc này Kim Vân Châu đã vô cùng mệt mỏi, nàng ấy chỉ kịp cởi giày là đã yên vị trên giường.
"Tiểu muội, đợi đại ca muội uống xong, lúc trở về nhớ gọi ta một tiếng."
"Tẩu tử yên tâm, đại ca đâu đành lòng bỏ tẩu lại chốn này?"
Lê Tường mỉm cười, nàng để ngọn đèn dầu lại trên bàn, sau đó mới khép cửa rồi đi xuống lầu. Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài chốc lát. Phần lớn rượu đều bị Phụ Thân và Tiểu Cữu Cữu uống, đại ca chỉ nhấp một chén nhỏ, nhưng lại uống rất lâu.
Xem ra hắn vui vẻ nhưng vẫn giữ được sự chừng mực. Suy cho cùng, hắn còn phải lo chăm sóc cho một thai phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đào Tử, mau đi nhóm lửa thôi."
"Hả? Chẳng phải đã dùng bữa xong rồi sao? Còn phải làm món gì nữa ư?"
"Ngươi không thấy bên ngoài đang uống rượu sao? Ta muốn hầm cho bọn họ một chút canh giải rượu."
Lê Tường lấy từ trong ngăn tủ ra một ít trần bì (vỏ quýt khô), là do tự tay nàng phơi khô.
Người Tứ Xuyên khi nấu canh thỉnh thoảng sẽ thêm vài miếng trần bì để tăng mùi thơm và khử mùi tanh, nàng cũng cực kỳ thích dùng cách này.
Hơn nữa trong các món thịt hầm cần đến gia vị này, cho nên nàng luôn chuẩn bị không ít.
Nàng ngửi thử, trần bì được bảo quản rất tốt, không hề bị ẩm mốc.
Thật ra có rất nhiều loại canh giải rượu, chẳng qua nàng chỉ có sẵn những nguyên liệu này, vì vậy nàng nghĩ ngay đến món canh trần bì giải rượu, cứ tạm thời uống giải khát vậy.
Lê Tường lại lấy ra một nắm hạt sen, đổ nước vào nồi, đậy nắp lại hầm trước. Trần bì được rửa sạch sẽ, sau đó thái sợi. Tiếp theo, nàng bỏ hạt bên trong táo đỏ đi, rồi cho cả trần bì và táo đỏ vào chung trong nồi.
Dùng lửa nhỏ ninh chừng nửa canh giờ, Hạnh Tử liền rút củi ra, chỉ chừa lại chút than hồng giữ ấm bên trong lòng bếp, để canh giữ được nhiệt độ.
Lê Tường vừa định ra bên ngoài xem tình hình, thì thấy đại ca nàng đã từ ngoài bước vào.
"Đại ca, huynh không uống thêm nữa ư?"
Liễu Trạch lắc đầu, nở một nụ cười ngượng nghịu.
"Ta chỉ miễn cưỡng uống được ba chén, còn lại chỉ ngồi nhìn phụ thân và tiểu cữu tỉ thí tửu lượng. Hai người họ mải mê ôn cố tri tân, chuyện xưa cứ thế tuôn ra, từ thuở lên ba cho tới tận bây giờ, phỏng chừng đã ngà ngà say cả rồi."