Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 340



“A Trạch, phụ mẫu rất tốt, tiểu muội cũng rất tốt, nhưng họ thật sự không thể dọn đến nhà chúng ta sao? Mỗi ngày chàng vừa đi, trong nhà chỉ còn lại thiếp và Kim Hoa. Tuy rằng thiếp có người trò chuyện cùng, nhưng vẫn cảm thấy buồn bã…”

“Buồn ư? Vậy ngày mai ta đưa nàng cùng đi ra ngoài nhé?”

“Chàng đừng cắt ngang lời thiếp nữa, thiếp đang nói chuyện đứng đắn đây!”

Ngồi trên xe ngựa rung lắc liên tục, Kim Vân Châu cảm thấy buồn ngủ rũ rượi, nhưng nàng vẫn cố chấp dựa vào lòng n.g.ự.c trượng phu mà hỏi lại một lần nữa.

“Chàng vừa mới nhận lại phụ mẫu, lời chàng nói nhất định sẽ có sức nặng hơn thiếp!”

“Nàng đang nghĩ gì vậy? Ta đã bảo bọn họ dọn đến hậu viện của trà lâu ở, họ còn không chịu, huống chi là dọn đến phủ đệ của nàng. Không phải phủ đệ của nàng không tốt, chỉ là... suy cho cùng, nơi đó cũng là của hồi môn của nàng, nàng có hiểu không? Ngoan nào, nếu buồn ngủ thì cứ chợp mắt một lát đi, ta sẽ lo liệu chuyện của phụ mẫu. Sau này nếu nàng buồn cứ nói, ta sẽ đưa nàng ra ngoài du ngoạn.”

Liễu Trạch vỗ lưng dỗ dành nàng một hồi, cuối cùng cũng dỗ được nàng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, lúc ra cửa, hắn vẫn nhớ kỹ lời hứa, liền dẫn Kim Vân Châu cùng đi ra ngoài. Nàng vui vẻ đến mức bữa cơm sáng cũng ăn thêm được một chén.

Hôm qua, vì sợ mọi người Lê gia cảm thấy không tự nhiên, nàng không đưa Kim Hoa và các nha hoàn khác theo hầu. Bên mình không có người chăm sóc quả thực không quen, cho nên hôm nay khi xuất môn, nàng đã để cho họ tùy hành.

Kim Vân Châu chưa từng đi qua con đường này, trong lòng mơ hồ, song nàng vẫn thường thấy tẩu tử mình đi qua đây, nên cũng cảm thấy thân thuộc đôi phần.

"Tướng công, đây phải chăng là đường tới Lê Gia Tiểu Thực?"

Liễu Trạch khẽ gật đầu, mỉm cười: "Đêm qua ta đã nói với tiểu muội một tiếng rồi, hôm nay ta muốn đưa nàng đi tham quan Cửu Phúc trà lâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hiện tại, Cửu Phúc trà lâu tuy chỉ dựa vào việc bán bánh bao, mỗi tháng đã kiếm được hơn năm mươi ngân bối, song hắn cảm thấy tòa trà lâu này vẫn chưa phát huy được hết giá trị đích thực.

Hơn nữa, tiểu muội của hắn vẫn đang thiếu một gian bếp thỏa đáng, để nàng có thể tùy ý trổ hết tài năng. Với tay nghề kinh diễm như thế, quả thực không nên bị lãng phí trong một cửa hàng nhỏ hẹp.

Sản nghiệp hiện tại của hắn chỉ còn tòa trà lâu này. Nếu muốn nuôi gia đình có được cuộc sống an nhàn, hắn không thể tiếp tục bỏ bê như trước, mà phải chú tâm vào chuyện buôn bán. Huynh muội liên thủ vực dậy Cửu Phúc trà lâu chính là tính toán mới nhất của hắn.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã dừng lại trước cửa Lê Gia Tiểu Thực. Lê Tường cùng nương thân cũng bước lên xe.

Không còn cách nào khác, Quan thị nhớ nhung nhi tử không dứt, ở nhà nhóm lửa lại thất thần hồi lâu, thiếu chút nữa đã làm cháy nồi.

Kỳ thực phụ thân cũng rất nhớ nhi tử, nhưng người phải ở lại tiếp đón khách nhân trong tiệm, không thể rời đi. Thế nên nàng dứt khoát mang theo nương cùng đi. Dẫu sao cũng chỉ là đi xem trà lâu một chuyến, chẳng tốn kém mấy công sức.

Cửu Phúc trà lâu này, lần trước nàng đến, còn thấy Chưởng quầy Miêu treo lụa đỏ ngoài cửa, ấy vậy mà chỉ trong khoảnh khắc, bọn họ đã thành người một nhà. Quả nhiên, nhân sinh thế sự không thể nào đoán trước.

"Chưởng quầy Miêu..."

Liễu Trạch vừa dẫn mọi người bước vào, Chưởng quầy Miêu đã lập tức tiến lên tiếp đón.

"Chủ nhân! Vì sao hôm nay ngài lại tới sớm như vậy? Ngài cùng phu nhân muốn dùng món gì? A? Tường nha đầu?"

Ánh mắt Chưởng quầy Miêu lập tức dừng trên hai bàn tay đang nắm chặt vô cùng thân thiết của Lê Tường và Kim Vân Châu, sau đó trong lòng không hiểu sao lại khẽ dâng lên cảm giác khẩn trương.

Lê Tường tới đây... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tường nha đầu lại tay nắm tay với phu nhân?