“Không cần.”
Liễu Trạch đi một vòng quanh hậu trù, rồi dừng lại ngay trước bệ bếp của Khương Mẫn, hỏi: “Ngươi có muốn rời đi hay không?”
Chẳng đợi Khương Mẫn mở miệng, Chưởng quầy Miêu đã nhanh nhảu trả lời thay: “Chủ nhân yên tâm, Tiểu Khương đã ký khế ước mười năm với ta rồi.”
Khương Mẫn: “…” Chưởng quầy nói thế là có ý gì? Cứ như thể hắn không tình nguyện nhưng lại bị ép buộc ở lại vậy.
“Chủ nhân yên tâm, Khương Mẫn sẽ không rời Cửu Phúc. Cửu Phúc có ơn rất lớn với ta, trừ phi ngài đích thân đuổi ta đi, nếu không ta quyết không rời nửa bước.”
Liễu Trạch khẽ gật đầu, nhìn ba tiểu nhị vẫn còn nán lại trong hậu trù rồi hỏi: “Vậy còn các ngươi thì sao?”
Ba tiểu nhị nhìn nhau, người đứng giữa dè dặt hỏi ngược lại: “Chủ nhân, ngươi có còn tiền để trả bổng lộc cho chúng ta không?”
Mấy lời này của tiểu nhị suýt chút nữa khiến Liễu Trạch bật cười thành tiếng. Dẫu sao thì hắn cũng vừa bán công thức của tiểu muội, kiếm được ba ngàn ngân bối.
“Đương nhiên là có.”
“Vậy chúng ta cũng không đi. Chúng ta chỉ cần có bổng lộc là đủ.”
Chưởng quầy Miêu cảm thấy hơi mất thể diện, nhưng rồi trong lòng lại cảm thấy đôi phần an ủi.
Suy cho cùng, những kẻ rời đi đều là người cũ từ thời chủ nhân trước, còn những người ở lại đều do tự tay hắn tuyển chọn.
Điều này chứng tỏ, ánh mắt của bản thân hắn vẫn vô cùng tinh tường.
“Ánh mắt của Chưởng quầy Miêu quả không tồi.”
Nhận được lời khen ngợi của chủ nhân, chưởng quầy Miêu trong lòng hân hoan vô hạn, nỗi khó chịu vì sự rời đi của đám người kia phút chốc tan biến.
“Bẩm chủ nhân, chỉ trong chốc lát đã có nhiều người trong bếp rời đi như vậy, hiện tại chúng ta không còn đủ ba vị đầu bếp làm điểm tâm nữa. Nếu không gấp rút tuyển mộ, e rằng sẽ không đủ người làm các món thông thường, chỉ có thể chuyên bán bánh bao mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy cứ bán bánh bao đi.”
Liễu Trạch bước ra khỏi phòng bếp, vốn định lên lầu tìm nương và tiểu muội, nhưng khi vừa đặt chân lên bậc thang, hắn bỗng suy tính lại, liền quay sang căn dặn chưởng quầy Miêu: “Bảo Khương Mẫn làm xong số bột đang dở thì tạm ngưng, hôm nay đóng cửa sớm một chút, ta có chuyện cần dặn dò.”
“Thuộc hạ đã rõ, chủ nhân.”
Chưởng quầy Miêu lờ mờ cảm nhận được, hôm nay Cửu Phúc trà lâu ắt sẽ xảy ra chuyện lớn, chắc chắn có liên quan đến Tường nha đầu kia. A, không không không, không thể gọi là Tường nha đầu, mà phải là Lê Tường tiểu thư mới đúng.
Chậc chậc chậc, quả thật... mới chỉ hai tháng ngắn ngủi mà thân phận của cô nương kia đã biến đổi nhanh đến kinh ngạc, khiến việc xưng hô nhất thời chưa quen miệng.
Giờ phút này, cả bọn Lê Tường đang thảnh thơi thưởng thức phong cảnh trên lầu ba, không ai còn nhắc đến chủ đề kém vui vừa rồi nữa.
Đứng trên cao phóng tầm mắt ngắm cảnh quả thực là một thú vui tao nhã. Lê Tường tựa vào lan can lầu ba, đưa mắt nhìn về phương xa, lập tức có thể trông thấy cả Đông Hoa Lâu sừng sững giữa trung tâm thành, và cả ngọn núi Huyền Nữ phía xa mờ.
Từ nơi này, nàng cũng có thể bao quát gần như toàn bộ con sông hộ thành, thậm chí còn nhìn rõ mái nhà cửa hàng của Lê gia ở phía kia.
Không khí trên cao vô cùng tươi mát, hít sâu một hơi, cảm giác cả người như được thanh lọc, khoan khoái hơn bội phần.
Lê Tường quả nhiên đã động lòng.
Nếu mỗi ngày đều có thể lên lầu ba phẩm trà ngắm cảnh, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
“Đại ca, ngươi vừa xuống dưới là để xử lý chuyện trong phòng bếp sao? Ta đứng trên lầu cũng đã trông thấy vài người rời đi rồi.”
“Muội cũng trông thấy sao? Đúng là có vài kẻ bỏ đi, bọn chúng đều là người cũ đi theo vị tiên sinh nọ. Bọn chúng vừa kiêu ngạo lại vừa ích kỷ, đáng lẽ phải rời đi từ lâu rồi mới phải. Giờ đây thấy ta sa cơ thất thế, lại tìm được nơi nương tựa mới, nên không còn kiên nhẫn mà vội vàng dứt áo ra đi.”
Liễu Trạch chẳng mảy may để chuyện này bận tâm, bởi lẽ, loại người nhơ nhuốc như chuột bọ kia đi rồi thì phòng bếp mới được thanh sạch hơn.
“Tiểu muội, muội cũng thấy rồi đó. Hiện giờ phòng bếp của đại ca chỉ còn lại mỗi mình Khương Mẫn. Nếu muội không chịu giúp ta, thì đại ca biết trông cậy vào ai đây?”