Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 361



“Hai vị muốn mua vật phẩm gì? Thành phẩm đều được bày ở chiếc sạp đằng kia, hai vị có thể qua đó xem qua.”

Hai người nhìn theo hướng vị thợ rèn chỉ, cách đó mấy chục bước có một chiếc sạp nhỏ bày bán đồ kim khí. Trên đó chỉ đặt một ít dụng cụ nhà bếp đơn giản như d.a.o thái, khóa sắt, nồi sắt, v.v.

Lê Tường xem xét một lát, nàng chọn được một chiếc nồi sắt nhỏ trên sạp, rồi mang nó tới xưởng rèn.

“Đại thúc, ta muốn đặt các vị làm một loạt nồi sắt nhỏ hơn chiếc nồi này một chút, không biết có được không?”

“Hả? Chiếc nồi này đã rất nhỏ rồi, một nhà bốn người nấu cơm cũng không đủ, ngươi còn muốn làm nhỏ hơn nữa sao?”

Ông chủ tiệm thợ rèn là người thật thà, lão lại đề cử một loại nồi khác vừa được làm xong cho Lê Tường. Loại nồi sắt này vừa đủ cho nhà bốn người nấu cơm.

“Không phải, không phải, ta không cần loại này. Ta muốn loại nhỏ hơn nữa kia. Ta muốn đặt bốn mươi cái để dùng cho tửu lầu. Nếu làm nồi lớn như vậy, e rằng không thể đặt lên bàn được…”

“Dùng nồi để đặt trên bàn sao?”

Ông chủ không hiểu nàng muốn làm gì, nhưng việc làm ăn đã tới tận cửa, đương nhiên là không thể bỏ qua. Có điều, khi cô nương này vẽ hình cho lão xem, lão lại càng mơ hồ.

“Nồi sắt thì cứ là nồi sắt, ngươi muốn bỏ thêm một cây cột vào trong làm gì?”

“Chính là vách ngăn này, ông chủ hãy xem xét kỹ lưỡng, có thể chế tác được không. Ta yêu cầu, hai bên phải ngăn cách hoàn toàn, một bên dùng để chứa nước dùng cay, một bên đựng thức không cay, không hề ảnh hưởng đến nhau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lê Tường đã cố gắng phác họa thật tinh tế, nếu đến nước này mà vị ông chủ vẫn không lĩnh hội được, nàng cũng không muốn lãng phí thêm khẩu thiệt.

Cũng may, vị ông chủ này vô cùng minh mẫn, lão trực tiếp cầm chiếc nồi mẫu vừa hoàn thành ra diễn tả sinh động cho nàng thấy. Sau khi xác nhận chỉ cần thêm một vách ngăn phân tách chiếc nồi làm đôi, lão lập tức nhận đơn đặt hàng của Lê Tường.

Vì nàng nóng lòng muốn xem hàng mẫu, nên ông chủ hết sức hăng hái tự tay mình bắt tay vào chế tác một chiếc. Lão cam đoan trước khi trời tối nhất định sẽ hoàn thành.

Lê Tường nhận được lời khẳng định đó, tỏ ra vô cùng hân hoan. Sau khi chào tạm biệt ông chủ tiệm thợ rèn, nàng lại dẫn Ngũ Thừa Phong qua tiệm vải, mua hai tấm vải trắng có chút khiếm khuyết cùng vải bông, ngoài ra còn bốn cuộn lụa mỏng. Những vật liệu này đều được dùng để trang hoàng nhà cửa.

Ngũ Thừa Phong lúc này hệt như một người hầu cận, chỉ chuyên tâm theo sát phía sau nàng để mang vác hàng hóa. Mua vải xong, hai người lại ghé qua hiệu thuốc. Hắn không rõ nàng mua những thứ gì, chỉ thấy nàng đưa cho hắn mấy túi lớn với vẻ ngoài trông khá kỳ lạ.

Đi dạo chừng hai canh giờ, trên người Ngũ Thừa Phong đã treo đầy đồ vật, bản thân Lê Tường cũng tay xách nách mang đủ loại túi lớn túi nhỏ, lúc này hai người mới quay trở về tửu lầu. Đừng nhìn mỗi lần chỉ mua vài thứ, nhưng sau hai canh giờ bôn ba đã gom được một lượng lớn hàng hóa. Ngay cả người tự nhận mình có thể lực cực kỳ tốt, lại vác bao bao năm như Ngũ Thừa Phong cũng mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi, khiến Lê Tường cảm thấy hổ thẹn khôn tả. Nàng quả thực chỉ mải mê mua sắm mà quên hết mọi chuyện.

“Tứ ca, ngươi mau lại đây uống ly trà nghỉ ngơi một lát. Chẳng phải đã mệt muốn đứt hơi rồi sao?”

“Không mệt, ta không mệt.”

Ngũ Thừa Phong uống cạn ly trà nàng đưa, rồi lại tỏ ra vô cùng chăm chỉ, tự mình đi theo người của tửu lầu tỉ mỉ nhổ cỏ, lau dọn sạch sẽ khoảng sân phía sau.

Lê Tường gọi hắn vài lần nhưng hắn đều không nghe thấy. Cuối cùng, nàng đành thôi để mặc hắn làm việc. Trong phòng còn một đống lớn hàng hóa cần phải sửa sang, thế nên rất nhanh sau đó, nàng lại cắm đầu vào núi công việc chất chồng.

Bọn họ bận rộn hồi lâu, thoáng cái đã tới giờ cơm chiều. Khương Mẫn thu xếp mọi thứ xong, liền bước vào phòng hỏi Lê Tường và Ngũ Thừa Phong có ở lại dùng bữa tối hay không.